Chương 9: Thanh Dương Tông (2)
"Chu sư đệ ngươi làm vậy có chút quá đáng!"
Cũng có người cảm thấy có chút không đành lòng. Một vị nữ tử mặc váy xanh cau mày mở miệng, tựa hồ có chút không vừa mắt.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều là đồng hương, đã đến tiên môn cũng nên chăm sóc lẫn nhau, hà tất phải tỏ thái độ khó chịu như vậy?"
Nhất thời cũng có mấy người mở miệng phụ họa nữ tử váy xanh, khuyên lơn người tên Chu Thanh Việt kia.
"Hehe, chỉ đùa một chút mà thôi..."
Chu Thanh Việt cũng lúng túng cười, chuẩn bị thối lui.
Không phải hắn bị mấy người này thuyết phục, mà thấy sắc mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, trong lòng hắn cũng có chút rụt rè.
Đây cũng là do hình tượng Phương Nguyên xây dựng được trong suốt mười năm qua tạo thành ảnh hưởng.
Trước kia Phương Nguyên vẫn luôn bỏ xa bọn hắn, là tồn tại không ai dám khinh thường, hôm nay tuy cảnh ngộ bất đồng, nhưng khi đối mặt với Phương Nguyên, mấy vị thiếu gia nhà giàu ít nhiều gì cũng có chút lo lắng..
"Ta cảm thấy Chu sư đệ nói không sai!"
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt phát ra, mọi người trong tiên chu nhất thời hơi ngẩn ra.
Người nói chuyện là một vị thiếu niên thân hình cao lớn, thân mặc một bộ áo bào tím có chút hoa lệ, lúc này hắn đang lạnh lùng lườm Phương Nguyên, ánh mắt rất khinh thường nghênh đón ánh mắt mọi người, mặt không biểu tình nói: "Trong lúc ta dạo quanh tiên chu có thấy bên tay trái có một khoang thuyền nhỏ, dường như đó là khoang dành cho nô bộc, có lẽ Phương Nguyên sư đệ đã đi nhầm khoang rồi, dường như đây không phải chỗ của ngươi!"
Đám người trong khoang thuyền nghe được, trong lòng nhất thời trầm xuống, vị công tử áo tím này là Kỳ Khiếu Phong, công tử nhà Kỳ tướng quân, cũng được bài danh trên Giáp Bảng, vô luận là thân phận hay tiền đồ đều cao hơn những người khác không ít.
Thấy hắn mở miệng, những người khác cũng không lên tiếng nữa, mà Chu Thanh Việt lại càng đắc ý thêm vài phần.
Mặc dù lúc đầu không ai ngờ tới vừa gặp mặt Kỳ Khiếu Phong đã nói những lời này, nhưng nghĩ lại, những lời này của hắn cũng không ngoài ý muốn, ai cũng biết Kỳ Khiếu Phong để ý đệ nhất mỹ nhân Thái Nhạc thành Lữ Tâm Dao, chỉ có điều từ trước đến nay hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hắn cũng đành chịu. Nhưng mấu chốt là Lữ Tâm Dao thiếu chút nữa đã được gả cho Phương Nguyên, chuyện có chút lúng túng, trong lòng Kỳ Khiếu Phong có khó chịu cũng không khó lý giải.
Nhìn xung quanh truyền đến những ánh mắt trào phúng có, thương hại có, đồng tình cũng có, Phương Nguyên không nói thêm gì. Hắn liếc nhìn Chu Thanh Việt, lại liếc Kỳ Khiếu Phong, sau đó nhẹ nhàng khép sách trong tay lại, đứng dậy bước ra cửa khoang, thực sự rời đi.
Nhất thời bầu không khí trong khoang trở nên hơi lúng túng, nửa ngày sau Chu Thanh Việt mới cười nói: "Cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái rồi!"
"Ha ha, trước kia Phương Nguyên vênh váo hung hăng cỡ nào, ngược lại hôm nay có chút đáng thương..."
Bầu không khí trong khoang thuyền dần chuyển biến tốt đẹp, có người nịnh nọt Kỳ Khiếu Phong vừa cười vừa nói.
"Nói tới hắn làm gì, chư vị sư đệ sư muội về sau vào tiên môn phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt..."
Đúng lúc này, Kỳ Khiếu Phong cũng cười nhạt một tiếng, chủ động mở miệng.
Trong lúc nhất thời, trong khoang thuyền vô số người lên tiếng, sau này tiến vào Thanh Dương tông có lẽ Kỳ Khiếu Phong sẽ là người đứng đầu chúng đệ tử Thái Nhạc thành.
Mà lúc này Phương Nguyên đã đi ra khỏi khoang thuyền, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ...
"Tuy trong lòng ta cũng từng mắng ngươi là ngu xuẩn, nhưng hình như trên mặt ta chưa từng xuất hiện vẻ vênh váo hung hăng đúng không?"
Nghe tiếng cười bên trong khoang thuyền, hắn có chút bất đắc dĩ cảm thán một câu.
Mặc dù hắn cũng hiểu trọng điểm không nằm ở việc bản thân có vênh váo hung hăng hay không, tất cả đều do bản thân mình gặp xui xẻo, dính phải vận xui mà thôi!
Nghìn sai vạn sai đều là vì bản thân mình không còn là người đứng đầu Giáp Bảng nữa!
Vịn dây thuyền, hắn dần dần nhập thần lại.
Lúc này tiên chu đã bay giữa không trung. Xuyên qua cấm chế bao phủ tiên chu, Phương Nguyên có thể thấy vân khí vô tận sâu như biển phía dưới. Thời gian dần trôi qua, lòng dạ hắn trở nên trống trải, chỉ cười cười, khó chịu trong lòng cũng như đã tan thành mây khói, ngược lại hào khí dần trở về: "Sau này có cơ hội ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức, xem cái gì mới là vênh váo hung hăng chân chính!"
Người khác đều cho rằng chuyến đi này của hắn là tới tiên môn làm tạp dịch.
Nhưng mà nội tâm Phương Nguyên vô cùng kiên định cho rằng mình đang đi tu hành, đây chỉ là bước đệm để bản thân tiến vào tu hành giới!
Tiên chu cực kỳ nhẹ nhàng, từ Thái Nhạc thành hướng Thanh Dương tông, nếu là phàm nhân cưỡi ngựa tốt cũng phải cần nửa tháng có khi hơn, nhưng cưỡi lên Tiên gia Pháp bảo lại chỉ mất một canh giờ đã thấy được một mảnh tiên sơn phía trước. Lúc này, bên ngoài khoang thuyền chỉ có Phương Nguyên, cho nên hắn cũng trở thành người đầu tiên thấy được tiên sơn của Thanh Dương tông. Thoạt nhìn tòa tiên sơn này mỹ lệ vô cùng, dù là hắn cũng nhất thời ngây người.
Nơi kia Tiên gia khí tượng, người phàm không cách nào tưởng tượng nổi, từng mảnh tiên sơn kỳ phong nguy nga nối tiếp, đứng sừng sững trong mây mù. Từ xa nhìn lại, chúng như trôi lơ lửng trên mây, nghênh đón ánh chiều tà. Những đám mây bị phủ lên một màu tím, mà trên những đám mây tím có thể thấy rõ rất nhiều tiên điện trực tiếp bay giữa không trung, thật giống như là thiên đình.
Thanh Dương tông - một trong ngũ đại tiên môn ở Việt quốc - bốn kỳ mười hai cảnh, lúc này lần đầu tiên hiện ra trước mặt Phương Nguyên.
Thậm chí thần trí Phương Nguyên có chút mờ mịt. Hắn ngơ ngác nhìn từng mảnh từng mảnh tiên sơn, từng tòa từng tòa cung điện, trong nội tâm nhiệt huyết bừng bừng, một giọng nói không cách nào kiềm chế kêu lớn lên: "Thanh Dương tông, ta vẫn tới rồi đây!"