Chương 10: Con đường tu hành (1)
"Tân tấn tạp dịch Phương Nguyên, Tạp Vụ Giám, Sái Tẩy các, đây là thẻ số của ngươi!"
Sau khi tiên chu tiến vào Thanh Dương tông, Phương Nguyên đã tách khỏi những người khác. Hắn được đưa đến rìa một ngọn núi thấp trên Thanh Dương tông, trong một điện có vẻ hơi cũ kỹ hắn gặp được một vị quản sự thanh y, cao cao gầy gò, trông có chút gian xảo. Quản sự này họ Tôn, lão nhân đã làm chấp dịch ở Thanh Dương tông hơn mười năm, hiện tại dưới tay hắn ta còn có mười tạp dịch giống Phương Nguyên .
Hắn đưa tất cả vật phẩm cho Phương Nguyên, trong đó có một thẻ số Thanh Dương tông đặc chế, một bộ y phục màu xanh không biết được làm từ chất liệu gì, là đồng phục của tạp dịch, còn có hai viên Luyện Khí Đan có thể để người ta cường thân kiện thể, cùng một quyển Luyện Khí tâm pháp ngay cả trang bìa cũng có chút rách rưới. Sau đó hắn dẫn Phương Nguyên đi thẳng về phía trước, tiến vào giữa núi rừng, vừa đi vừa không ngừng lải nhải quy củ cho hắn nghe.
"Đây là nơi dùng bữa, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối, đó là nơi nhận hưởng kim, cuối mỗi tháng nhớ phải tới đó nhận đúng giờ, còn bên kia là nơi để các đệ tử tiên môn thanh tu, không thể tùy tiện xâm nhập, còn phía sau núi kia cũng không phải không được vào, có điều bên trong có rất nhiều yêu thú cường đại, cho nên nếu ngươi không muốn lấy máu thịt của mình nuôi thú, tốt nhất đừng tùy tiện thăm dò..."
Tôn quản sự nói hết chuyện này liền sang chuyện khác, lúc đầu Phương Nguyên còn kiên nhẫn nghe, về sau hắn không nhịn được thất thần, nội tâm chỉ đang mừng rỡ nhìn quyển Luyện Khí tâm pháp sơ giai của Thanh Dương tông cùng hai viên Luyện Khí Đan trong ngực ,Tôn quản sự cũng không quan tâm Phương Nguyên có nghe hay không, hắn chỉ ở phía trước không ngừng nói, có vẻ cực kỳ hưng phấn, tựa hồ chỉ cần bản thân nói là đủ rồi.
"Sư huynh, chúng ta cũng có thể tu hành sao?"
Chờ đến khi Tôn quản sự giới thiệu cho Phương Nguyên thôn trấn cách chân núi phía tây Thanh Dương tông mười dặm, có một tiểu nương tử bán đậu hủ. Trước đó không lâu con chó tiểu nương tử nuôi vừa sinh được một ổ chó con, trong đó có một con trông giống mèo, Phương Nguyên không nhịn được hỏi một câu.
"Đó là đương nhiên, không phải ta đã đưa Luyện Khí tâm pháp và Luyện Khí Đan cho ngươi rồi sao?"
Tôn quản sự cười ha hả nói: "Bình thường chúng ta đều ở trong núi sâu, gió rét mưa dầm, vô cùng khắc nhiệt, nếu trên thân không có chút tu vi nào, sao có thể chịu nổi? Tiên môn cho những đệ tử tạp dịch như chúng ta tu hành một chút pháp môn Luyện Khí cũng vì có ý này. Có một số đệ tử tạp dịch lười biếng, không tu luyện, vừa đến ngày mưa dầm các đốt ngón tay đều đau nhức không chịu được..."
"Còn việc... Tiên môn tạp dịch cũng có thể trở thành đệ tử tiên môn?"
Phương Nguyên bỏ qua câu hỏi tiếp theo hắn định hỏi, nội tâm đầy mong đợi mà hỏi vấn đề mấu chốt.
"Trở thành đệ tử tiên môn?"
Tôn quản sự hơi ngẩn ra nhìn về hướng Phương Nguyên, mặt đang vui vẻ cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau hắn ta mới nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Thanh Dương tông chúng ta thật sự có quy củ này. Nghe nói 3000 năm trước, Thanh Dương tông có một vị tông chủ xuất thân từ tạp dịch, từ đó về sau đã có quy củ, tạp dịch đệ tử nếu có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng ba trở lên trước 18 tuổi, lại thông qua khảo hạch của các trưởng lão là có thể chính thức bái nhập tiên môn tu hành..."
"Quả nhiên Kiều chấp sự không gạt ta..."
Trong lòng Phương Nguyên nhất thời nắm chắc, thần sắc cũng lộ ra vẻ thoải mái hơn.
Dường như Tôn quản sự còn muốn nói thêm cái gì, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của Phương Nguyên, hắn lại nhịn lại không nói, tiếp tục dẫn đường phía trước, lại lải nhải giới thiệu cho Phương Nguyên một chút. Dù là quy củ tiên môn hay phong tục lề thói, rồi ưu khuyết điểm của vị trưởng lão nào đó, cho đến khi dẫn hắn tới trước một gian phòng cũ nát phía sau đại điện trong núi, cười nói: "Về sau ngươi ở lại nơi này, chức trách của ngươi là vẩy nước quét dọn Trường Minh điện trước núi. Hiện tại nơi đó không có người ở, nhưng công việc không được trễ nải, bằng không thì..."
"Sư đệ hiểu rõ!"
Phương Nguyên sảng khoái đáp ứng, hắn phát hiện muốn nói chuyện với Tôn quản sự, việc thứ nhất cần phải học được chính là phải biết cắt lời hắn.
"Ôi chao, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, Phương sư đệ, ngươi mới vào tiên môn, không bằng ta đi lấy hai bầu rượu, cắt nửa cân thịt đầu heo, để sư huynh giúp ngươi tẩy trần, cũng tiện tiếp tục giới thiệu một chút tình hình trong tiên môn cho ngươi..."
"Không cần sư huynh phí tâm, hôm nay đệ còn phải quét dọn phòng ốc một chút, chờ mấy ngày nữa tiểu đệ lại mời sư huynh..."
"Ha ha, tốt, đây là sư đệ ngươi nói, đến lúc đó nhất định phải nâng cốc cạn ly, không say không về..."
Phương Nguyên chỉ thuận miệng khách sáo nhưng Tôn quản sự nghe được lại đại hỉ, lại lải nhải thêm rất nhiều sau cùng mới lưu luyến rời đi.
Phương Nguyên cám ơn hắn sau đó đi vào phòng nhỏ trước mặt, thấy bên trong đã rất cũ nát, bố trí cũng đơn giản, chỉ có một giường, một bàn, một ghế dựa, một tủ mà thôi. Trên mặt bàn để một ngọn đèn dầu, phía trên kết đầy mạng nhện, cũng không biết đã bao lâu không có người thắp sáng. Phương Nguyên lấy đá đánh lửa ra chà xát mấy lần, đốt đèn lên, mượn ánh đèn lờ mờ hắn quét dọn phòng ở một chút rồi mới ngồi xuống.