Chương 133: Lại chém Thánh Tử
Đang lúc hai đại thánh địa chém giết nhau, một đạo âm thanh tràn ngập hận ý truyền đến.
"Tần Đình!"
Tần Đình nhìn lại, phát hiện Cổ Thần Thánh Tử cấp tốc bay tới chỗ mình, khí thế
phóng lên tận trời.
Tần Đình mỉm cười nói: "Thì ra là Cổ Thần Thánh Tử."
Trên mặt hắn tràn đầy tiếu dung, như là gặp lại một vị bằng hữu nhiều năm xa cách.
Cổ Thần Thánh Tử nhìn chòng chọc vào Tần Đình, giọng căm hận nói: "Tần Đình! Vì sao ngươi muốn mưu hại Cổ Thần Cung ta?"
Tần Đình không nghĩ tới Cổ Thần Thánh Tử lại hỏi hắn vấn đề này, trầm mặc một lát, lắc đầu cười nói: "Có lẽ là cảm thấy chơi với các ngươi rất vui."
Cổ Thần Thánh Tử cũng không nghĩ tới Tần Đình lại trả lời như vậy, hắn vốn tưởng rằng Tần Đình sẽ nói là vì Huyền Thiên Tông, là vì tông môn.
Không nghĩ tới chỉ đơn thuần là cảm thấy chơi rất vui mà thôi?
Cổ Thần Thánh Tử vừa sợ vừa giận, giọng căm hận nói: "Ngươi cũng biết rõ, bởi vì ngươi mà vô số người vô tội chết thảm! Vô số quốc gia bị hủy diệt! Một nửa Đông Hoang sinh linh đồ thán?"
Từ trước đến nay hắn chân thực nhiệt tình, cực kì căm thù kẻ ác. Đối với người lấy bản thân tư dục như Tần Đình khiến vô số sinh linh vô tội phải chết thảm thì cực kì phẫn hận.
Tần Đình kỳ quái nói: "Vậy thì liên quan gì đến ta?"
Cổ Thần Thánh Tử nghẹn lời, giận quá hóa cười: "Hay! Hay cho câu liên quan gì đến ta!"
Không thèm nói nữa, thân hình Cổ Thần Thánh Tử bạo khởi, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, thân kiếm tạo thành tử thần kim, phía trên trải rộng các loại long văn, rõ ràng là một sát phạt chí bảo!
Cổ Thần Thánh Tử vung trường kiếm quét xuống, xoẹt một tiếng, hư không bị hắn cắt ra một đường!
Một chiêu này có thể nói là kinh thiên động địa, người bên ngoài cũng vô cùng chấn động.
Cổ Thần Thánh Tử không hổ là thánh tử thánh địa, nhân vật thiên tài hiếm có của Đông Hoang!
Mặc dù hắn bất thiện mưu lược, nhưng vẫn như cũ có thể ổn thỏa ngồi lên ngôi vị
Thánh Tử, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn có thiên phú cực mạnh!
Chỉ mới năm mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Thần Đài, chiến lực cường đại, cơ hồ
vô địch cùng cảnh giới!
Tần Đình nhìn thấy một kiếm này đánh tới, mặt không biểu tình, nhẹ nhàng bóp, liền bóp nát thanh kiếm này trong tay.
Cổ Thần Thánh Tử nhìn thấy một kích cường lực của mình, vậy mà bị Tần Đình nhẹ
nhàng đón lấy, không khỏi giật mình.
Trong suy nghĩ của hắn, dù cho Tần Đình thiên phú tuyệt thế cũng vẫn còn nhỏ
tuổi, coi như đã tu thành Thần Đài nhưng căn cơ bất ổn không phải là đối thủ của hắn.
Không nghĩ tới tiện tay đã đón lấy một kích của hắn, có thể thấy căn cơ cực kì thâm hậu!
Trong mắt Cổ Thần Thánh Tử hung quang lóe lên, chợt quát một tiếng. Tóc đen tung bay, cuồng dã vô song, đấm ra một quyền, quyền ý trùng trùng điệp điệp!
Một quyền này dữ tợn kinh khủng, thần thú hung thú bay đầy trời, tuôn ra vô số
khí tức hủy diệt, tứ ngược một phương!
Oanh!
Một quyền này của hắn đánh vào một bàn tay bình bình đạm đạm, thanh thế lớn như
vậy, mà giống như trâu đất xuống biển, không khiến hư không rung chuyển một chút nào.
Một kích này của Cổ Thần Thánh Tử bá đạo lăng lệ, tựa như có thể tuỳ tiện đánh nát hư không.
Nhưng lúc này đây, hắn cảm thấy phảng phất như mình chưa dùng tới sức mà đánh vào hư vô, một thân lực lượng khổ sở cơ hồ muốn thổ huyết.
Tần Đình hơi dùng lực một chút, Cổ Thần Thánh Tử chỉ cảm thấy một lực lượng khó mà tưởng tượng được từ tay Tần Đình truyền đến, chấn động phá hư, trong nháy mắt liền chấn cánh tay hắn bong da tróc thịt!
Thân hình Cổ Thần Thánh Tử lui nhanh ra ngoài, sử dụng pháp lực làm huyết nhục của hắn khôi phục lại bình thường. Nhưng dù là như thế, hắn cũng bị thương không nhẹ!
Cổ Thần Thánh Tử kinh hãi nhìn về phía Tần Đình, không nghĩ tới Tần Đình lại mạnh như vậy!
Nhưng Cổ Thần Thánh Tử cũng không từ bỏ, cắn răng một cái, tế ra một đạo đại kỳ.
Hô ——
Một cây cờ lớn bay lên không trung che khuất bầu trời, đem bầu trời phong tỏa, trường không thiêu đốt tiếp đó có một quyển trận đồ lơ lửng cùng đại kỳ kết hợp.
Tần Đình lập tức cảm thấy thương thiên tựa hồ đang đè hắn xuống, thân thể trở
nên vô cùng nặng nề, không khí cũng vô cùng nóng rực.
Cổ Thần Thánh Tử quát: "Bảo vật này là ta ngày đêm dùng Thần Đài ôn dưỡng, bản mệnh pháp bảo của ta, Huyền Thiên Thánh Tử, chết dưới vật này cũng không tính là thất bại của ngươi."
"Không tính là thất bại của ta?"
Tần Đình lắc đầu bật cười, tựa như đang mỉa mai Cổ Thần Thánh Tử vô tri.
Sau đó hắn rung tay tế ra Trấn Long Bảo Chung, Trấn Long Bảo Chung vang lên, bịch một tiếng đã trấn áp đại kỳ cùng trận đồ đang bay tới.
Đột nhiên hắn một bước phóng ra, chỉ nghe một tiếng ầm vang, điện quang lôi minh, vô số lôi điện ầm ầm từ bốn phía bổ tới như là Viễn Cổ Lôi Thần!
Hắn đưa tay lật một cái kết thành một ấn hung hăng đập xuống, lập tức trời xanh rối loạn, thiên địa sụp đổ!
Sắc mặt Cổ Thần Thánh Tử kịch biến, vội vàng vung kiếm chém lên phía trên nhưng kiếm quang cũng bị cự chưởng trấn áp!
Oanh!
Một ấn này đánh vào ngọn cờ lớn trên đỉnh đầu hắn, tướng hùng hùng liệt hỏa hết thảy đều bị đánh nát, ngọn núi lớn dưới chân Cổ Thần Thánh Tử cũng gánh không được một kích này, nổ tung!
Thân thể Cổ Thần Thánh Tử bắn lên, rơi xuống một nơi cách xa mấy chục dặm, toàn thân xương cốt vỡ vụn, từng khối xương vỡ từ thể nội bắn ra bên ngoài!
Lập tức thoi thóp!
Vừa mới đối mặt, Cổ Thần Thánh Tử, một cao thủ hiếm có của Đông Hoang đã bị Tần Đình đánh chết!
Khuôn mặt Tần Đình vẫn như cũ, mỉm cười, đi đến bên người Cổ Thần Thánh Tử, lẳng lặng nhìn hắn.
Cổ Thần Thánh Tử thất khiếu chảy máu, xương cốt nát tận, máu tươi từ trong miệng hắn tuôn trào.
Hắn nhìn Tần Đình, lẩm bẩm nói: "Huyền Thiên Thánh Tử, kỳ thật trước kia ta đã từng xem ngươi là bằng hữu. . ."
Tần Đình vẫn lẳng lặng nhìn Cổ Thần Thánh Tử, biết rõ lời hắn nói là lần đi Huyền Đô Tiên Vực trước đó. Khi đấy hắn cùng với Cổ Thần Thánh Tử chuyện trò vui
vẻ, chỉ tiếc không gặp nhau sớm hơn.
Cổ Thần Thánh Tử bỗng nhiên cười lạnh: "Nhưng mà bây giờ ta phát hiện, loại người như ngươi, mãi mãi cũng không có bằng hữu, ngươi không xứng!"
Nụ cười Tần Đình chậm rãi biến mất, mặt không biểu tình, nhàn nhạt nhìn Cổ Thần Thánh Tử.
"Bằng hữu ư. . ." Tần Đình trầm thấp nói.
Bỗng nhiên hắn cười lạnh: "Ta cũng không cần bằng hữu!"
Lập tức giơ một cước dẫm nát đầu Cổ Thần Thánh Tử.