Chương 145: Hai nữ tử xuất quan
Nhìn Bạch Linh trong ngực, Tần Đình lộ ra nụ cười hài lòng.
Xem ra sau khi Bạch Linh sinh ra linh trí vẫn nhận mình làm chủ.
Bạch Linh ôm Tần Đình thật chặt, thật lâu sau, nàng nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên.
Ỷ lại nhìn Tần Đình, ngọt ngào kêu:
"Cha!"
Cha?
Phốc, Tần Đình suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Trong nháy mắt đen mặt, nghĩ đến sau này có một tiểu nữ hài theo sát phía sau gọi mình là cha, Tần Đình cảm thấy có chút quỷ dị.
Tần Đình dở khóc dở cười, nhìn Bạch Linh trong ngực, cười nói: "Không được gọi ta là cha."
Bạch Linh ủy khuất bĩu môi, nói: "Vậy ta gọi ngươi là gì?"
Trong đầu nàng, Tần Đình là người nàng thân cận ỷ lại nhất, mà nhân loại thường gọi loại người này là cha.
Tần Đình hơi suy nghĩ, mỉm cười nói: "Về sau ngươi gọi ta là công tử đi."
Bạch Linh bất mãn cau mũi, nhưng vẫn nghe theo Tần Đình, ủy khuất hô một tiếng:
"Công tử."
Trong nhận thức của nàng, Tần Đình nói cái gì thì nàng phải làm cái đó, dù sao Tần Đình cũng sẽ không hại nàng.
Người chung quanh nhìn thấy Bạch Linh nhận chủ, đều chúc mừng Tần Đình nói:
"Chúc mừng Thánh Tử!"
"Chúc mừng Thánh Tử!"
"Chúc mừng Thánh Tử!"
. . .
Dù sao thần thú Chân Long nhận Tần Đình làm chủ cũng là một chuyện tốt đối với Huyền Thiên Tông.
Thần thú Chân Long chỉ cần không chết yểu, sau khi trưởng thành đều sẽ bước vào Thần Cung Cảnh, bước vào Hư Thần Cảnh cũng không phải số ít.
Mà thần thú Chân Long nắm giữ thiên phú nghịch thiên, so với tu sĩ cùng cảnh giới bình thường thì mạnh hơn không ít.
Điều này nghĩa là sau này Huyền Thiên Tông sẽ có thêm một vị cường giả tuyệt đỉnh!
. . .
Huyền Thiên Tông, Thái Hư Phong.
Sau một thời gian, mọi chuyện cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh, sau khi Bạch Linh hóa hình vẫn luôn không ngừng gây chuyện.
Linh thú Huyền Thiên Tông chăn nuôi bị Bạch Linh hại đến không còn bộ dáng cũ, dù là Long Tước hay là Thủy Kỳ Lân, đều bị Bạch Linh sửa trị ngoan ngoãn.
Mà toàn bộ người Huyền Thiên Tông đều biết vị này là thần thú của Thánh Tử, không ai dám trêu chọc.
Cho nên Bạch Linh càng trở nên vô pháp vô thiên.
Cũng may Bạch Linh vẫn rất nghe lời Tần Đình, sau khi Tần Đình nói một câu, lúc này mới bớt phóng túng một chút.
. . .
Lại qua mấy ngày, Tần Đình nhắm mắt dưỡng thần trong đại điện, bỗng nhiên một làn gió thơm thổi qua.
Tần Đình mở mắt xem xét, nở một nụ cười.
Người vừa tới chính là Chu Bình Nguyệt hồi lâu không gặp!
Từ chuyến đi đến Huyền Đô Tiên Vực lân trước, Chu Bình Nguyệt cảm thấy tu vi chênh lệch quá lớn với Tần Đình, sau khi trở lại tông môn liền bắt đầu bế quan, bây giờ đã bước vào Thần Thông cảnh.
Sau khi xuất quan, nàng nghe nói rất nhiều sự tích của Tần Đình.
Không đến hai mươi tuổi đã tu thành Thần Đài, tính kế Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung, dùng sức một người suất lĩnh Huyền Thiên Tông chiếm đoạt hai đại thánh địa. Lại thu phục thần thú Chân Long!
Bây giờ uy danh đã truyền khắp Đông Hoang!
Chu Bình Nguyệt không ngờ trong thời gian mình bế quan lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc không nhẫn chịu được tưởng niệm trong lòng, đi thẳng tới Thái Hư Phong.
Nhìn thấy Tần Đình, Chu Bình Nguyệt bổ nhào vào trong ngực Tần Đình, ôm chặt
hắn.
Nói khẽ: "Tần lang, ta rất nhớ chàng."
Tần Đình vỗ vai an ủi Chu Bình Nguyệt, rồi nói lời tâm tình thật lâu mới khiến cảm xúc Chu Bình Nguyệt vững vàng trở lại.
Hắn dò xét khí tức Chu Bình Nguyệt, mỉm cười nói: "Nàng đã bước vào Thần Thông cảnh rồi?"
Chu Bình Nguyệt kiều mị trợn mắt nhìn Tần Đình một cái, vốn cho rằng tu thành thần thông là có thể đuổi kịp bước chân Tần Đình, lại gần hắn thêm một chút.
Mà không ngờ vẫn bị hắn bỏ lại rất xa.
Thần Đài chưa đến hai mươi tuổi. . . Chỉ là suy nghĩ thôi đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mà sáng tạo ra loại thần tích này lại là nam nhân của mình, nghĩ tới đây, đôi mắt Chu Bình Nguyệt đẹp như làn nước mùa thu, ẩn tình đưa tình nhìn Tần Đình.
Lúc này, lại có thêm một thân ảnh đi vào đại điện.
Toàn thân áo trắng, khuôn mặt thanh lãnh, nhưng bây giờ lại mang theo chút ý cười, chính là Lý Quân Ninh.
Lần đại chiến này, cân nhắc đến vấn đề an toàn, tông môn không cho Lý Quân Ninh tham gia.
Lý Quân Ninh có cảm giác thực lực bản thân còn chưa đủ mạnh, lại bế quan lần nữa, cho tới bây giờ mới xuất quan.
Nhìn khí tức nàng hùng hậu hơn không ít, hiển nhiên là có chút tâm đắc.
Lý Quân Ninh nhìn thấy Chu Bình Nguyệt, trên mặt xuất hiện sắc đỏ bừng, hơi nhăn nhó nói: "Hóa ra Chu sư tỷ cũng ở đây."
Ánh mắt Chu Bình Nguyệt chuyển một vòng, nàng cũng biết quan hệ giữa Lý Quân Ninh và Tần Đình, cười thầm trong lòng.
Nàng cười khanh khách nói: " Không thể gọi Chu sư tỷ được, nên gọi tỷ tỷ thì hơn."
Bị Chu Bình Nguyệt trêu ghẹo, sắc mặt Lý Quân Ninh càng thêm đỏ bừng.
Tần Đình thấy Lý Quân Ninh xấu hổ, sinh lòng thương tiếc, cười nói: "Được rồi, đừng trêu ghẹo Ninh nhi nữa."
Chu Bình Nguyệt cố ý tỏ ra ai oán, mềm mại muốn khóc nói: "Xem ra có người mới quên người cũ, Tần lang chỉ biết đau lòng Ninh nhi của ngươi, không còn đau lòng Nguyệt nhi nữa rồi."
Tần Đình và Lý Quân Ninh cũng cực kỳ thấu hiểu Chu Bình Nguyệt, sao lại không biết dáng vẻ này của Chu Bình Nguyệt là giả vờ được.
Lý Quân Ninh và Chu Bình Nguyệt cười với nhau, các nàng vốn là tỷ muội quan hệ
cực tốt.
Chỉ là Lý Quân Ninh mặt mũi mỏng, bây giờ hai nữ hầu một chồng, nhìn thấy Chu Bình Nguyệt nên có chút xấu hổ.
Bây giờ Chu Bình Nguyệt trêu đùa như thế thì cũng buông lỏng, không còn nhăn nhó nữa.
Tần Đình có chút cảm thán tâm tư linh lung của Chu Bình Nguyệt, yêu thích nàng thêm một chút.
Hồi lâu không gặp, hai người cũng cực kì nhớ Tần Đình, ban đêm, hai người cũng ngủ lại Thái Hư Phong.
Mà Tần Đình cũng được thể nghiệm cảm giác Nhất Long Song Phượng một lần, Chu Bình Nguyệt kiều mị nóng bỏng, Lý Quân Ninh thanh lãnh thẹn thùng.
Quả nhiên là băng hỏa lưỡng trọng thiên! .