Chương 148: Chướng ngại sinh tồn
Mặc dù khoảng thời gian này Huyền Thiên Thánh Tử có tiếng tăm cực thịnh, nhưng Công Dã Yên Nhi vẫn không thèm để ý.
Hừ, sức một người dẫn dắt Huyền Thiên Tông chiếm đoạt hai đại thánh địa Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung, còn không phải là dựa vào âm mưu quỷ kế hay sao?
Có gì phải sợ.
Mà gần đây Công Dã Yên Nhi cũng quen biết không ít hảo hữu, trong đó có một vị
là đệ tử chân truyền Tinh Nguyệt Giáo, mặc dù vị đệ tử chân truyền Tinh Nguyệt Giáo không leo lên được vị trí Tinh Nguyệt Thánh Tử.
Nhưng hắn lại là quan môn đệ tử của chưởng giáo Tinh Nguyệt Giáo!
Uy thế trong Tinh Nguyệt Giáo không kém hơn Tinh Nguyệt Thánh Tử!
Có vị đệ tử chân truyền Tinh Nguyệt Giáo này điều tiết, chắc hẳn Huyền Thiên Tông cũng sẽ cho Tinh Nguyệt Giáo mặt mũi.
Dù sao cũng là thánh địa Đông Hoang mà!
Chu trưởng lão kinh ngạc nhìn Công Dã Yên Nhi, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Nữ nhân này là đồ đần sao?
Lại dám cự tuyệt Huyền Thiên Thánh Tử?
Toàn bộ Công Dã nhất tộc sẽ bởi vì nữ nhân ngu ngốc này mà lâm vào – họa diệt tộc!
Công Dã Yên Nhi nhìn thần sắc kinh ngạc của Chu trưởng lão, còn tưởng rằng ác khách Huyền Thiên Tông bị mình trấn trụ.
Trong lòng nàng dương dương đắc ý, Chu trưởng lão này chỉ là Thần Đài Cảnh mà thôi, Công Dã nhất tộc thế nhưng có Thần Cung Cảnh tồn tại, một quản gia đã là Thần Đài Cảnh.
Chu trưởng lão cũng chỉ như là một quản gia tại Công Dã nhất tộc ta, một hạ nhân mà thôi.
Thế mà lại cao cao tại thượng như thế, mở miệng liền muốn bảo vật trấn tộc Thất Sắc Thiên Lôi Viêm của Công Dã nhất tộc ta, thật buồn cười.
Nếu trực tiếp cho ngươi, Công Dã nhất tộc ta còn có mặt mũi nào tồn tại ở Đông Hoang, sao giữ được tên tuổi đại thế gia?
Công Dã Yên Nhi cười lạnh nói: " Công Dã nhất tộc ta và Huyền Thiên Tông đều là thế lực đứng trên đỉnh Đông Hoang, vốn nên đồng khí liên chi mới đúng, Thất Sắc Thiên Lôi Viêm chính là bảo vật trấn tộc của Công Dã nhất tộc ta, chỉ sợ là không thể giao cho Huyền Thiên Tông ngươi."
Chu trưởng lão giận quá mà cười, Công Dã nhất tộc và Huyền Thiên Tông cùng là thế lực đứng trên đỉnh Đông Hoang?
Ai cho ngươi tự tin này?
Tống Trung Ba bị ngôn luận kinh thiên của tiểu thư nhà mình dọa đến hồn phi phách tán, run giọng nói: "Chu trưởng lão. . ."
Chu trưởng lão lạnh lùng nhìn Tống Trung Ba một cái, cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tống Trung Ba còn muốn nói gì đó, Công Dã Yên Nhi khẽ kêu một tiếng: "Tống quản gia, đừng quên thân phận của ngươi! Ngươi vẫn là người Công Dã nhất tộc ta sao?"
Thân hình Tống Trung Ba run lên, nhìn thân ảnh Chu trưởng lão rời đi, tay chân phát lạnh.
Xong, xong rồi!
Công Dã Yên Nhi nhìn bộ dáng Tống Trung Ba hồn phi phách tán, khẽ nhíu mày.
Mặc dù nàng ương ngạnh kiêu căng, ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng dù sao cũng không phải đồ đần.
Chẳng lẽ. . . Huyền Thiên Tông thật sự đáng sợ như vậy ư?
Thế nhưng chúng ta là Công Dã nhất tộc, là đại thế gia tiếng tăm lừng lẫy Đông Hoang.
Huyền Thiên Tông lại chỉ vì Thất Sắc Thiên Lôi Viêm mà khai chiến cùng Công Dã nhất tộc ta ư?
Lại nghĩ tới hảo bằng hữu của mình, vị đệ tử chân truyền Tinh Nguyệt Giáo kia, lại hơi an tâm.
Cùng lắm thì đến lúc đó quy phục, Tinh Nguyệt Giáo lại điều giải một chút, việc này sẽ như thế đi qua.
Lúc này, một vị nam tử trung niên vội vàng chạy đến, còn chưa tới đại điện đã cung kính nói:
"Công Dã Nghênh bái kiến Chu trưởng lão, không tiếp đón từ xa, mong Chu trưởng lão thứ tội."
Chính là gia chủ Công Dã nhất tộc, Công Dã Nghênh!
Hắn đi vào đại điện, lại phát hiện bên trong đại điện chỉ có Công Dã Yên Nhi và Tống Trung Ba, buồn bực nói: "Chu trưởng lão đâu?"
Nhìn phụ thân Công Dã Nghênh tất cung tất kính, lại thận trọng như thế, tâm Công Dã Yên Nhi lại nhấc lên.
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ mình thật sự đã làm một chuyện ngu xuẩn sao?
··
Vẻ mặt Tống Trung Ba đau khổ nói lại chuyện vừa rồi cho Công Dã Nghênh nghe.
Sau khi nghe xong, Công Dã Nghênh không thể tin nhìn nữ nhi Công Dã Yên Nhi mà mình sủng ái nhất.
Thật sự là không ngờ nàng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn bực này!
Cự tuyệt Huyền Thiên Tông, còn nói không khách khí như thế. . .
Họa diệt tộc rồi!
Nhìn sắc mặt phụ thân khó coi, lại còn cực kỳ kinh hoảng.
Cuối cùng Công Dã Yên Nhi cũng luống cuống, nhưng xưa nay ương ngạnh kiêu căng lại không muốn chịu thua.
Công Dã Yên Nhi cứng rắn lên tiếng: " Huyền Thiên Tông muốn cường ép lấy được Thất Sắc Thiên Lôi Viêm, đây chính là bảo vật trấn tộc của Công Dã nhất tộc ta, sao có thể cho Huyền Thiên Tông được!"
. . .
Công Dã Nghênh cũng không chịu đựng được lửa giận trong lòng, hung hăng cho Công Dã Yên Nhi một bàn tay.
Ba~!
Công Dã Yên Nhi che khuôn mặt bị đánh đỏ, không tin nổi nhìn Công Dã Nghênh, nàng không ngờ phụ thân cực kì sủng ái mình lại đánh chính mình.
Nàng run giọng nói: "Cha, ngươi đánh ta?"
Công Dã Nghênh căm hận nói: "Ta hận không thể đánh chết ngươi! Ngươi kẻ ngu xuẩn này! Làm cho Công Dã nhất tộc ta lâm vào trong nguy cục họa diệt tộc!"
Nhìn nữ nhi tỏ vẻ khó hiểu, Công Dã Nghênh tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Nữ nhi là đứa con hắn tuổi giá mới có, xưa nay cực kì yêu thương dung túng, mới nuôi thành tính tình ương ngạnh kiêu căng như vậy.
Lại thêm được người vây quanh thổi phồng, không biết trời cao đất rộng là gì.
Ngày thường thì không sao, có Công Dã nhất tộc làm hậu thuẫn, một số người xem mặt mũi lão tổ sẽ cho qua.
Thế nhưng đây chính là Huyền Thiên Tông!
Là Huyền Thiên Thánh Tử!
Công Dã nhất tộc hắn so với Huyền Thiên Tông chỉ như một con kiến hôi, rốt cuộc gây ra hoạ lớn ngập trời này.
Nhỏ yếu cũng không phải là chướng ngại lớn nhất trong sinh tồn, là vô tri mới đúng!