Chương 168: Lợi dụng
Lông mày Dịch Thủy Hàn hơi nhíu, đột nhiên cảm giác được nam tử áo trắng che mặt đó có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đã từng gặp qua khi nào.
Trong khi đó, Tần Đình khẽ mỉm cười nhìn Dịch Thủy Hàn, gật đầu thăm hỏi.
Dịch Thủy Hàn thấy thế, cũng không muốn thất lễ, mỉm cười gật đầu lại.
Tần Đình lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía lăng mộ.
Mặc dù Tần Đình quyết định lợi dụng người trước mắt này, đợi hắn tìm ra bí mật của lăng mộ liền từ một nơi bí mật gần đó ngư ông đắc lợi.
Nhưng Tần Đình không thể quá nhiệt tình, trực tiếp tiến lên cùng Dịch Thủy Hàn tương giao.
Người trùng sinh là người đã trải qua hai đời, đối mặt với vô số sóng to gió lớn, tâm cơ âm trầm, trong lồng ngực ngàn câu vạn khe, cực kì cảnh giác.
Nếu tùy tiện tiếp cận, tất nhiên sẽ đánh rắn động cỏ.
Quả nhiên, nhìn thấy Tần Đình thu hồi ánh mắt, đặt lực chú ý đặt ở lăng mộ.
Cảnh giác trong lòng Dịch Thủy Hàn cũng để xuống: Xem ra, người này bất quá chỉ
là trùng hợp nhìn mình, cũng không phải có ý khác.
Lúc này, Nhiếp U thấp giọng hỏi: "Công tử, người có muốn hiện tại liền. . . ."
Tần Đình biết rõ, Nhiếp U muốn nói là hiện tại có nên giết chết Dịch Thủy Hàn.
Nhiếp U là cường giả Thần Cung xuất thủ, lại thêm hắn ở phía sau tọa trấn, Dịch
Thủy Hàn này dù có là người trùng sinh, bản lĩnh lại lớn, cũng không cách nào thoát được.
Nhưng trong lòng Tần Đình có một loại dự cảm cực kì mãnh liệt.
Đó chính là lăng mộ này, nhất định có bí mật rất lớn!
Càng đến gần lăng mộ này, Tần Đình càng có thể cảm giác được tựa như có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn, kêu gọi hắn.
Mà Dịch Thủy Hàn chính là chìa khóa giúp hắn mở ra bí mật!
Tần Đình khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Trước hết hãy để hắn sống, người này có tác dụng lớn."
Mặc dù Nhiếp U không hiểu Dịch Thủy Hàn này có tác dụng gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hắn chỉ cần nghe theo công tử phân phó là được rồi.
Trong lòng hắn, công tử chính là thần! Chuyện gì mà công tử làm cũng đều có thâm ý sâu sắc.
Tần Đình đưa mắt về phía lăng mộ kia, trong mắt cũng lướt qua một tia sợ hãi thán phục.
Toà lăng mộ này đích thật là hùng vĩ dị thường, có một tòa hùng thành lớn.
Mà chủ nhân tòa lăng mộ này, lại khó bề phân biệt, không ai biết rõ.
Chỉ có thể từ uy nghiêm khí thế của lăng mộ mà suy đoán, chủ nhân lăng mộ chính là một vị cường giả Thần Cung!
Mà tất cả các đại thế lực cũng đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ lăng mộ mở ra.
Người dẫn đội Phiêu Tuyết Tông lần này là một vị đệ tử chân truyền, tu vi Thần
Thông, phía sau hắn, là các đệ tử đều là hảo thủ cảnh giới Thần Luân, còn có một vị trưởng lão Thần Đài hộ đạo.
Ở Thiên Nguyên thì có một vị trưởng lão Thần Đài dẫn đội, khí thế hùng hổ, có vẻ
quyết tâm phải chiếm được tòa lăng mộ.
Mà hoàng thất Nam Tề Quốc cũng phái ra cao thủ đến đây, muốn kiếm một chén canh.
Dẫn đầu là công chúa Nam Tề Kỷ Tâm Nhàn, ở Đông Hoang cũng có danh khí mỹ nhân, cường giả Thần Thông, thiên tư bất phàm.
Mặc dù những đại thế lực này đều được vạn chúng chú mục, nhưng Tần Đình cũng có không ít người âm thầm chú ý.
Tần Đình mặc áo trắng, che mặt, có vẻ rất thần bí, khí thế như vực sâu đáy biển, thâm bất khả trắc.
Mặc dù đứng chắp tay, có vẻ khá nhàn nhã, nhưng lại có một cỗ khí độ đủ để cho người ta thần phục, cực kì bất phàm.
Đôi mắt đẹp của công chúa Nam Tề Quốc Kỷ Tâm Nhàn khẽ nhíu lại, nhìn về phía Tần Đình, nói khẽ với một vị lão giả bên cạnh hỏi: "Tôn cung phụng, vị nam tử áo trắng che mặt kia có chút cổ quái."
Vị lão giả này chính là cung phụng của Nam Tề Quốc, cường giả Thần Đài, nghe vậy nhìn lại, thần niệm triển khai, muốn nhìn rõ tu vi vị nam tử áo trắng này.
Nhưng nam tử áo trắng cả người như chìm trong sương mù, căn bản nhìn không thấu, ngược lại tự mình còn có mấy phần cảm giác kinh hồn táng đảm.
Tôn cung phụng trầm giọng nói: "Điện hạ, người này thâm bất khả trắc, ta nhìn không thấu."
Trong lòng Kỷ Tâm Nhàn hơi chấn động một chút, Tôn cung phụng là cường giả Thần Đài cũng nhìn không thấu ư. . .
Nàng quay người nói: "Tất cả mọi người nghe đây, không cho phép có xung đột với vị nam tử áo trắng che mặt kia!"
Cường giả Nam Tề Quốc sau lưng Kỷ Tâm Nhàn thần sắc nghiêm lại, cùng hô tuân lệnh.
. . .
Không biết qua bao lâu, toà lăng mộ này bắt đầu chấn động, cửa điện chậm rãi mở
ra, lộ ra lối vào lăng mộ.
Đám người tinh thần chấn động, nhao nhao cao giọng nói: "Lăng mộ mở ra rồi, mau đi thôi!"
"Chúng ta đi!"
Đông đảo thế lực cùng lúc xuất động, bay vào bên trong lăng mộ, tán tu ngoại vi cũng đuổi theo sau đó.
Tần Đình nhìn thấy Dịch Thủy Hàn đi cùng một đám tán tu bay vào lăng mộ, trong mắt lóe lên một thần sắc không hiểu.
Hắn thấp giọng nói: "Đi."
Hắn từ phía xa sau lưng Dịch Thủy Hàn hướng lăng mộ bay vào, Nhiếp U cũng vội vàng đuổi theo.
Đám người bay vào lăng mộ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đại điện trung ương, âm u uy nghiêm, trong không khí tràn ngập khí tức mục nát.
Tần Đình hơi nhíu mày, toà lăng mộ này, sợ là đã tồn tại đến một trăm vạn năm, cho nên mới sinh ra dày đặc khí tức mục nát như vậy.
Hai mắt Tần Đình nhắm lại, đây là lăng mộ thời Thượng Cổ à. . .
Đúng lúc này, dị biến mọc lan tràn!
Mặt đất trong đại điện trung ương sinh ra vô số dây leo kịch độc, mỗi một dây leo đều dài đến mấy trăm dặm, lít nha lít nhít đâm về phía mọi người!