Chương 169: Kỷ Tâm Nhàn
Biến cố này khiến tất cả mọi người bất ngờ!
Đến cả Tần Đình cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới vừa tiến vào lăng mộ liền bị
công kích.
Những dây leo kịch độc đâm về phía mọi người, mỗi một cây dây leo đều hóa thành những con đại mãng thải sắc dài tới mấy trăm dặm, cắn về phía họ.
"Xem chừng!"
"Không ổn!"
Mọi người nhao nhao gầm thét, vội vàng thi triển thần thông pháp bảo để chống cự.
Chỉ là những dây leo này sau khi hóa thành đại mãng thải sắc thì cực kì hung mãnh, không ít người không chống đỡ được, cả người lẫn pháp bảo đều bị đại mãng thải sắc nuốt vào, lập tức hóa thành bạch cốt, cùng đại mãng thải sắc rơi trên mặt đất, biến thành tro tàn.
Công chúa Nam Tề Quốc Kỷ Tâm Nhàn cũng cực kì sợ hãi, quát: "Bày trận!"
Vô số cường giả Nam Tề Quốc tọa lạc trận cước, Kỷ Tâm Nhàn tọa trấn trận nhãn, bỗng nhiên một tòa hư ảnh cổ chung tản ra kim sắc quang mang dâng lên, đem cường giả Nam Tề Quốc che chở bên trong.
Đại mãng thải sắc há mồm muốn nuốt chửng đám người Nam Tề Quốc nhưng hư ảnh cổ
chung quang mang đại thịnh va vào nó.
Một tiếng ầm vang, đại mãng thải sắc biến thành dây leo kịch độc rơi trên mặt đất.
Mà cổ chung hư ảnh cũng bị vỡ nát, các cường giả Nam Tề Quốc rên khẽ một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết, bị thương không nhẹ.
Gương mặt xinh đẹp của Kỷ Tâm Nhàn tái đi, rên khẽ một tiếng, lui lại vài dặm mới khiến cỗ lực trùng kích kia tan mất.
Nàng quay người lại, nhìn thấy một màn chấn động.
Có một đạo dây leo kịch độc, hóa thành một con đại mãng xà thần sắc lộng lẫy, gào thét bay về phía vị nam tử áo trắng che mặt, con đại mãng thải sắc này dài đến ngàn dặm, so với con vừa mới công kích Nam Tề Quốc nàng, không biết to hơn gấp bao nhiêu lần!
Ngay lúc Kỷ Tâm Nhàn tưởng chừng vị nam tử áo trắng kia sẽ bị đại mãng thải sắc nuốt vào.
Thì vị nam tử kia mặt không biểu tình, đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng phất một cái, chỉ nghe âm thanh đứt gãy vang lên, con đại mãng xà kia kêu lên một tiếng, biến thành hai đoạn dây leo kịch độc, rơi xuống đất.
Kỷ Tâm Nhàn khẽ nhếch miệng, rung động nhìn Tần Đình.
Thứ đó vừa nãy gần như khiến các cường giả Nam Tề Quốc suýt nữa toàn diệt, vậy mà dễ dàng bị vị nam tử kia tiện tay giết chết.
Người này quả nhiên thâm bất khả trắc!
. .
Sau khi Tần Đình giết chết đại mãng xà, cũng không để ở trong lòng, loại công kích này mặc dù cũng được tính là xuất kỳ bất ý, nhưng trong mắt hắn lại là yếu đến buồn cười.
Điều mà Tần Đình chân chính để ý chính là Dịch Thủy Hàn.
Đúng lúc cũng có một con đại mãng thải sắc dài mấy trăm dặm táp tới chỗ Dịch Thủy Hàn, như muốn một ngụm nuốt vào.
Sắc mặt Dịch Thủy Hàn như thường, há mồm phun một cái, một tòa đồng trụ cao cao đứng vững giữa không trung, phía trên đồng trụ có Hỏa Long quay quanh.
Con Hỏa Long bay trên cây cột ngẩng đầu, mở cái miệng rộng, một đạo liệt hỏa hừng hực, liệt diễm ngập trời.
Đạo liệt hỏa kia bao lấy đại mãng thải sắc, lập tức khiến con mãng xà bị đốt thành tro bụi.
Mặc dù hắn không dễ dàng giết chết mãng xà giống như Tần Đình, nhưng cũng có vẻ
khá điêu luyện.
Con mắt Tần Đình nhắm lại, Dịch Thủy Hàn dù che giấu tu vi của mình, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra tu vi cảnh giới thực sự.
Dịch Thủy Hàn này chính là cảnh giới Thần Thông đỉnh phong, có thể nói là nửa chân đạp đến Thần Đài!
Nếu bị ngoại giới biết được, khẳng định sẽ được kinh hô là một vị thiên tài tuyệt thế!
Không hổ là người trùng sinh, là tồn tại nghịch thiên!
Có điều. . . Vậy cũng không đủ mang lại uy hiếp cho Tần Đình. . .
Lúc này, có một làn gió thơm bay tới, Tần Đình quay người nhìn lại, một mỹ nhân mặc cung trang nhẹ nhàng bay đến, tay như cây cỏ mềm mại, da trắng nõn nà, cổ
như cổ ngỗng, răng trắng như ngà voi, mặt phượng mày ngài.
Mỹ nhân mặc cung trang khẽ thi lễ, nói khẽ: "Công chúa Nam Tề Quốc Kỷ Tâm Nhàn, gặp qua đạo huynh."
Tần Đình nhìn Kỷ Tâm Nhàn, lộ vẻ thản nhiên nói: "Hóa ra là công chúa Nam Tề
Quốc, tôn kính đã lâu."
Kỷ Tâm Nhàn mỉm cười nói: "Ta thấy đạo huynh tiện tay đã có thể giết chết đại mãng xà, tu vi thâm bất khả trắc, nên muốn kết giao với đạo huynh."
Nàng xưa nay làm việc rất có chí khí, trực tiếp nói ra mục đích, cũng không che che lấp lấp.
Tần Đình mỉm cười, nói: "Tại hạ chỉ là một tán tu, họ Liễu tên Phong."
Hắn lại dùng danh tự của Liễu trưởng lão, việc này nếu bị Liễu trưởng lão biết được, tất nhiên sẽ cao hứng mấy ngày mà ăn ngủ không yên.
Kỷ Tâm Nhàn cười nói: "Ra là Liễu huynh."
Trong lòng nàng đối với nam tử trước mặt này có vài phần hảo cảm, dung mạo nàng cực đẹp, ở Đông Hoang cũng có chút danh tiếng .
Không biết có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, bề ngoài đạo mạo, nhưng ánh mắt khi nhìn nàng lại tràn đầy dâm tà.
Nhưng vị Liễu Phong này, ánh mắt nhìn nàng tựa như giếng cổ, không có chút nào dao động, một tia dâm tà cũng không có, khiến nàng sinh ra hảo cảm.
Cộng thêm việc người này tu vi thâm bất khả trắc, hẳn là một thiên tài, khí chất phi phàm, mặc dù mặt bị che bởi lụa trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một vị nam tử cực kì tuấn mỹ.
Trong lòng Kỷ Tâm Nhàn cũng hứng thú thêm mấy phần.
Kỷ Tâm Nhàn nói chuyện phiếm với vị "Liễu huynh" này vài câu, phát hiện đối phương không hứng lắm, không có góc chết có vẻ khá khó chơi.
Nàng mới cười nói: "Nếu Liễu huynh rảnh rỗi có thể đến hoàng triều Nam Tề ta, Tâm Nhàn nhất định hoan nghênh."
Sau đó nàng nhẹ nhàng thi lễ, quay người rời đi.
Tần Đình nhìn thân ảnh Kỷ Tâm Nhàn, cảm thấy nàng làm việc có chút chí khí, khí chất ung dung hoa quý, cũng có mấy phần thưởng thức. . .