Chương 176: Chặn giết
Phương Đồ Thân bay ra khỏi lăng mộ, trong lòng cực kì kích động, có tâm pháp Thần Cung trong tay, lão vô cùng tự tin rằng mình có thể tu thành Thần Cung, duyên thọ kéo dài thêm mấy ngàn năm!
Tu vi cảnh giới Thần Đài đỉnh phong của lão cực kì thâm hậu, phi hành hết tốc lực với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã bay xa mấy vạn dặm.
Bỗng nhiên, Phương Đồ Thân ngừng lại, sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc, thản nhiên nói: "Bằng hữu phương nào? Ra đi."
Tiếng cười khẽ vang lên, một nam tử áo đen chậm rãi bước ra từ trong hư không, đó chính là Nhiếp U!
Nhiếp U hứng thú nhìn Phương Đồ Thân, hắn trốn bên trong hư không, đang tự hỏi nên lộ chút sơ hở. Không ngờ lại bị người này phát hiện tung tích.
Quả nhiên người này có chút bản lĩnh!
Phương Đồ Thân nghiêm túc nhìn Nhiếp U, trên thân nam tử áo đen này tản ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lão trầm giọng nói: "Không biết các hạ cản đường là có gì muốn chỉ giáo?"
Trong lăng mộ, Nhiếp U cực kì điệu thấp, hắn che dấu khí tức chính mình, hơn nữa trong lăng mộ nhiều người hỗn tạp, Phương Đồ Thân không chú ý đến Nhiếp U.
Nhưng hiện giờ Nhiếp U không áp chế khí thế, Phương Đồ Thân lập tức có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng do Nhiếp U truyền đến!
Nhiếp U cười gằn nói: "Cho mượn đầu ngươi dùng một lát!"
Nghe vậy, trong lòng Phương Đồ Thân hơi trầm xuống, biết hôm nay khó mà may mắn thoát khỏi.
Nhưng lão vừa mới đạt được tâm pháp Thần Cung cấp, duyên thọ đã có hi vọng, sao chấp nhận thúc thủ chịu trói, thất bại trong gang tấc như vậy!
Hôm nay, khó tránh khỏi một trận đại chiến!
Khí tức trên người Phương Đồ Thân bốc lên kịch liệt, từng bước tăng cao, nhanh chóng đạt tới cực hạn, đằng đằng sát khí.
Sau lưng lão hiển hiện một tòa Thần Đài, đạo văn thăng trầm chìm nổi cực kì bất phàm, lão lạnh lùng nói: "Các hạ thật sự muốn đánh với ta một trận ư?"
Nhiếp U mỉm cười, nhưng vẻ mỉa mai trong mắt đã cho Phương Đồ Thân đáp án.
Phương Đồ Thân gầm thét một tiếng, pháp lực tuôn ra hóa thành những bàn tay khổng lồ chộp về phía một ngọn núi lớn phía trước.
Ngọn núi kia cao tới sáu bảy trăm trượng, bị tám bàn tay khổng lồ ôm lấy, dùng sức nhấc lên, rút toàn bộ ngọn núi kể cả chân núi ra khỏi lòng đất.
Toàn bộ ngọn núi lớn kia cao tới ngàn trượng, trọng lượng không cách nào có thể
tưởng tượng, lại bị Phương Đồ Thân nâng bổng lên!
Phương Đồ Thân giơ ngọn núi ngàn trượng này lên đập về phía Nhiếp U!
Nhiếp U cười lạnh một tiếng, một vệt kim quang phóng lên tận trời, chém núi thành hai nửa!
Mặt cắt bóng loáng như mặt kính, vậy là có thể thấy hiểu được đạo kim quang kia sắc bén đến mức nào!
Tay Phương Đồ Thân khẽ động, tiếng sấm kinh thiên, ngay sau đó đưa tay chộp một cái, nguyên khí thiên địa chen chúc tụ lại hóa thành Thanh Long, Bạch Hổ bên cạnh lão, rồi lao về phía Nhiếp U.
Thân thể Nhiếp U lay động, vô số thần thông từ bốn phương tám hướng đánh tới, đánh nát Thanh Long, Bạch Hổ.
Phương Đồ Thân vận chuyển thần thông, pháp bảo bay lên cùng tấn công Nhiếp U, uy thế khổng lồ!
Nhưng lão rất kinh hãi, vì nam tử kia vẫn mang thần sắc nhàn nhạt, chỉ tiện tay là đã hóa giải được thần thông của lão, có vẻ cực kỳ dễ dàng.
Lão không phải đối thủ của người này, nhưng vì sao người này lại triền đấu với lão, như là đang ma luyện thần thông ư.
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ người này thật sự đang dùng mình để luyện chiêu sao?
Nghĩ vậy, Phương Đồ Thân vừa sợ vừa giận, lão chính là cường giả Thần Đài tối đỉnh, hiếm có kẻ nào địch lại dưới cảnh giới Thần Cung, thế mà người này lại dùng lão để luyện chiêu?
Phương Đồ Thân thét dài một tiếng tế ra một đạo Ma Môn, ma khí trong Ma Môn khuấy động như là ma quỷ!
Một đạo hắc quang cuốn xuống, Nhiếp U không chống lại được, bị đạo hắc quang này cuốn vào Ma Môn, hắn cảm giác được sự áp bách mạnh mẽ như của Ma Thần, phảng phất đằng sau Ma Môn kia đang ẩn giấu một vị Ma Thần vô cùng kinh khủng!
"Thực lực người này rất bất phàm, nhưng còn không phải là đối thủ của ta."
Thần sắc Nhiếp U nhàn nhạt, sau đó một tòa Thần Cung phóng lên tận trời, lơ lửng trong mây xanh, che khuất bầu trời!
Trong nháy mắt Thần Cung phóng lên tận trời đã phá nát Ma Môn kia, ma khí tan biến, pháp bảo bị hủy, Phương Đồ Thân cũng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi lại.
Phương Đồ Thân sợ hãi nhìn Nhiếp U, lại nhìn toà Thần Cung kia.
Thần Cung Cảnh! Người này là cường giả Thần Cung Cảnh!
Phương Đồ Thân tuyệt vọng, lão tìm kiếm cơ duyên bước vào Thần Cung Cảnh cả đời, đương nhiên lão biết rõ sự đáng sợ của cường giả Thần Cung Cảnh!
Có thể nói một người là trời, một người là đất!
Hôm nay chắc chắn mình khó mà may mắn thoát khỏi!
Nhiếp U đánh ra một chưởng, kình phong cuồn cuộn! Chỉ nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét, bình nguyên sông núi phía dưới đã bị chấn động đến nứt vỡ, hiện ra ngàn câu vạn khe, rậm rạp dày đặc!
Lồng ngực Phương Đồ Thân bị một chưởng này đánh trúng gần như nổ tung, thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng cũng bị một chưởng này đánh nát, sinh cơ đoạn tuyệt, ngã trên mặt đất thoi thóp.
Tu vi của lão cực kì thâm hậu nên mới chưa lập tức chết đi.
Phương Đồ Thân nhìn Nhiếp U, khàn khàn nói: "Vì sao giết ta?"
Nhiếp U thản nhiên nói: "Ngươi giúp người không nên giúp."
Giúp người không nên giúp. . . Chẳng lẽ là Dịch Thủy Hàn?
Phương Đồ Thân hoảng sợ nhìn Nhiếp U, bỗng nhiên nhận ra hắn là người hầu của
nam tử áo trắng trong quảng trường, sợ hãi nói: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
Nhiếp U mỉm cười, thản nhiên nói: "Nhiếp U."
Nhiếp U!
Phương Đồ Thân không tin nổi nhìn hắn, Nhiếp U là gia tướng của Huyền Thiên Thánh Tử, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Hoang, đương nhiên lão đã từng nghe nói đến.
Vậy. . . Vị nam tử áo trắng kia chẳng lẽ là. .
Huyền Thiên Thánh Tử! ? .