Chương 177: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau
Trong lòng Phương Đồ Thân kinh hãi đến tuyệt vọng, Huyền Thiên Thánh Tử vậy mà cũng ở trong lăng mộ! Còn che giấu thân phận.
Trong nháy mắt, lão minh bạch tất cả!
Chắc chắn là Dịch Thủy Hàn chọc phải Huyền Thiên Thánh Tử, lão biểu đạt thiện ý với Dịch Thủy Hàn nên mới chịu tai bay vạ gió!
Phương Đồ Thân chậm rãi nhắm hai mắt lại, Dịch tiểu hữu. . . Xem ra cũng không sống được bao lâu nữa. . .
Huyền Thiên Thánh Tử đáng sợ thế nào, tại Đông Hoang có người nào không biết, người nào không hiểu?
Bị Huyền Thiên Thánh Tử để mắt tới, dù Dịch tiểu hữu có chút thủ đoạn cũng không làm nên chuyện gì. . .
Nhiếp U mặt không thay đổi nhìn Phương Đồ Thân khí tuyệt bỏ mình, cảm thán trong
lòng.
Thiên tư của người này cực mạnh, sau khi tu thành Thần Cung nhất định sẽ là người nổi bật trong Thần Cung Cảnh, sau này chắc chắn sẽ danh chấn Đông Hoang, thành tựu một phen sự nghiệp.
Thế nhưng chỉ vì biểu hiện chút thiện ý với Dịch Thủy Hàn, nên mới rơi vào tình cảnh chưa kịp thành công đã phải chết.
Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
Nhiếp U đứng chắp tay, quay người nhìn về hướng lăng mộ cách xa vạn dặm.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Công tử. . . Hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi. . .”
Lăng mộ vô cùng u ám, tràn đầy sắc thái quỷ dị âm trầm. Mà lăng mộ lại cực kì to lớn, Thiên Điện nối tiếp Thiên Điện, bốn phương thông suốt như là mê cung.
Không ít tán tu đã lục tung các Thiên Điện, bởi vì tranh đoạt đan dược tâm pháp mà không ít người đã chém giết lẫn nhau, toàn bộ lăng mộ trở thành Tu La tràng!
Mà bên trong lăng mộ cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, không ít tu sĩ trúng bẫy, đầu một nơi thân một nẻo.
Dịch Thủy Hàn đang di chuyển rất nhanh, lộ tuyến hắn đi cực kì quỷ dị, hắn coi như không thấy đan dược tâm pháp trong thiên điện, dường như không có chút hứng thú nào.
Không lâu sau, những tán tu kia bị hắn bỏ xa, một mình hắn đi tiếp.
Hai ngày sau. . .
Không biết đã bay qua bao nhiêu Thiên Điện, Dịch Thủy Hàn đã bay đến sâu trong lăng mộ, tuyến đường nơi này cực kì quỷ dị, dù hiện tại muốn quay lại rời đi cũng không dễ tìm được đường trở về.
Bỗng nhiên Dịch Thủy Hàn ngừng lại.
Hắn nhíu mày, hai ngày này hắn luôn cảm thấy hình như có người đang đi theo hắn, mặc dù mấy lần cảm ứng đều không tìm ra, nhưng Dịch Thủy Hàn vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình.
Dịch Thủy Hàn quay người lại, thản nhiên nói: "Vị bằng hữu đã đi theo ta hai ngày kia, ra đi."
Trả lời hắn là không gian yên tĩnh, không có người nào đi ra, cũng không có chút dị hưởng nào.
Dịch Thủy Hàn nhíu mày, tự nhủ: "Chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều?"
Hắn đột nhiên nói như vậy cũng là vì thăm dò.
Nếu thật sự có người đi theo hắn, nghe hắn nói như vậy chắc chắn sẽ bối rối, trong nháy mắt tâm cảnh bất ổn, hắn sẽ có thể phát giác ra được.
Nhưng bây giờ không có một tia dị động nào, xem ra là thật sự không có ai.
Dịch Thủy Hàn khẽ lắc đầu, quay người rời đi.
Sau một lúc lâu, đột nhiên một thân hình lóe lên, Dịch Thủy Hàn lại xuất hiện trong Thiên Điện này.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn bốn phía, vẫn không phát hiện cái gì, lúc này mới yên lòng rời khỏi đây, tiếp tục bay về phía trước.
Vừa rồi lúc hắn nói một mình cũng là một cái bẫy!
Người kia nghe hắn nói vậy nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác.
Hắn rời đi một lát rồi bỗng nhiên quay về, tất nhiên sẽ bắt được dấu vết người kia để lại!
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ là hắn thật sự suy nghĩ nhiều. . .
Sau một lát, trong Thiên Điện yên tĩnh, bỗng nhiên có một thân ảnh chậm rãi đi ra từ hư không, người đó mặc áo trắng che mặt, chính là Tần Đình!
Tần Đình đứng chắp tay, ánh mắt sâu kín nhìn phương hướng Dịch Thủy Hàn rời đi.
Trong lòng hơi mỉm cười, Dịch Thủy Hàn này đúng là rất cẩn thận, tâm tư kín đáo, nếu là người khác chắc chắn đã bị hắn thăm dò ra.
Đáng tiếc, ở trong mắt Tần Đình, tất cả những gì Dịch Thủy Hàn làm đều chỉ là trò trẻ con mà thôi. . .
Mà đến nơi đây, Tần Đình càng ngày càng cảm thấy hình như có cái gì đó đang hấp dẫn hắn, triệu gọi hắn.
Xem ra bí mật cách đây không xa!
Tần Đình nhìn phương hướng Dịch Thủy Hàn rời đi, lộ ra nụ cười mỉm.
. . .
Trong một Thiên Điện, Dịch Thủy Hàn hơi kích động nhìn cây khô trước mắt.
Thiên Điện này giống như các Thiên Điện khác, điểm khác biệt duy nhất chính là chính giữa Thiên Điện có một gốc cây khô.
Dịch Thủy Hàn lấy ra một cái bình ngọc, đổ thứ trong bình lên cây khô.
Một giọt nước óng ánh sáng long lanh rơi vào cây khô, ngay sau đó cây khô như
sống dậy, bừng bừng sức sống!
Quang mang chói lòa, cây khô lại biến thành một gốc thủy tinh thụ óng ánh sáng long lanh!
Cây sáng chói như ngọc, óng ánh long lanh, vô số hào quang lượn lờ, tựa như ảo mộng, thoáng như mộng cảnh.
Dịch Thủy Hàn nhẹ nhàng điểm một cái lên thủy tinh thụ, vô số hào quang lập tức bắn về một phía, hóa thành một cây cầu ánh sáng thông đến một nơi khác.
. . . . .
Ai có thể ngờ được bên trong Thiên Điện này lại có chỗ thần kỳ như vậy!
Dịch Thủy Hàn nhìn cây cầu ánh sáng, thần sắc kích động: "Là thật, truyền thuyết là có thật!"
Sau đó nhanh chóng ổn định tâm thần, đi về phía cây cầu ánh sáng.
Đi qua cây cầu này, bỗng nhiên hắn cảm thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, hào quang biến mất.
Hắn đã ở trong một tòa Thủy Tinh Cung!
Toà Thủy Tinh Cung này vô cùng khôi lệ, hào quang vạn trượng, vô số thần thụ
trải rộng, vô số linh thú đếm không hết tô điểm trong đó.
Bạch Hùng hình thể to lớn, Bạch Hạc sải cánh trăm trượng bay tới bay lui, cảnh sắc như là của Tiên gia!
Cho dù là ngôn từ hoa lệ nhất cũng không thể miêu tả được sự hùng vĩ tráng lệ
của tòa cung điện này.
Dịch Thủy Hàn quan sát tất cả, thần sắc kích động, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Bỗng nhiên, sau lưng hắn truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói vang lên sau lưng Dịch Thủy Hàn.
"Hóa ra Cực Nhạc Thần Cung thật sự tồn tại. . ."
Là ai!
Tóc gáy Dịch Thủy Hàn dựng ngược, trong lòng run sợ! Vội vàng xoay người nhìn lại.
Sau lưng hắn, một vị nam tử áo trắng che mặt đứng chắp tay, thần sắc hứng thú đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Mà tâm Dịch Thủy Hàn cũng chìm xuống từng chút một. . . .