Chương 185: Chuyện tàn nhẫn nhất
Khuôn mặt Dịch Thủy Hàn trầm như nước, trong lòng khẽ run, hắn đã dự cảm được gì đó. . .
Hắn đi vào trong sơn môn, đi vào Nam Vô Tông, nới hắn sống từ nhỏ đến lớn, nơi mà hắn quen thuộc nhất.
Sau đó, hắn thấy Địa Ngục.
Thi thể.
Thi thể khắp nơi.
Thi thể của đệ tử Nam Vô Tông, chồng chất nằm trên mặt đất.
Dịch Thủy Hàn ngơ ngác nhìn cảnh này, lòng đau như cắt.
Không!
Trong nháy mắt, Dịch Thủy Hàn như bị rút sạch sinh lực, cả người run rẩy.
Hắn run lẩy bẩy đi thẳng về phía trước như là một cái xác không hồn!
Chết rồi.
Chết hết rồi.
Toàn bộ Nam Vô Tông đã bị người diệt môn!
Dịch Thủy Hàn thấy thi thể Tống trưởng lão ngày thường hay hòa ái hiền hòa, mắt ông mở to như chuông đồng, còn lưu lại một tia phẫn nộ.
Dường như muốn chống lại kẻ địch, chỉ tiếc đã bị người đánh vỡ nát tâm mạch.
. . .
Dịch Thủy Hàn thấy thi thể tiểu sư đệ cực kì nhát gan, tiểu sư đệ gặp phải một con côn trùng cũng có thể giật mình.
Trên khuôn mặt còn hơi có vẻ ngây ngô của tiểu sư đệ vẫn còn lưu lại vẻ kiên nghị, xem ra đã chiến đấu với địch nhân đến một khắc cuối cùng.
. . .
Hắn tiếp tục tiến lên, thấy thi thể của các sư muội và sư tỷ thầm mến mình.
Các nàng vẫn tưởng rằng tình cảm của mình chôn giấu rất sâu, lại không biết đó là bí mật công khai của toàn bộ Nam Vô Tông, bị truyền thành chuyện cười.
Nhưng hiện giờ, các thiếu nữ này vốn nên thanh xuân nở rộ như những bông hoa, lại đã biến thành những cỗ thi thể lạnh băng, ngã trên mặt đất.
Ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời, giống như đang chất vấn thượng thiên bất công.
. . .
Hắn còn thấy đại sư huynh, đại sư huynh Ô Thiên Lãng của Nam Vô Tông, người luôn bất hòa với mình, nhưng lại là một nam nhân mặt lạnh tâm nóng.
Đại sư huynh Ô Thiên Lãng vẫn luôn xem mình là đối thủ tranh giành vị trí Tông
chủ, khắp nơi cạnh tranh với mình.
Nhưng thời điểm mình bị nghi ngờ, lại dứt khoát ủng hộ mình.
Sau đó khi Dịch Thủy Hàn nói lời cảm tạ, lại chỉ bình thản nói, hắn là vì Nam Vô Tông.
Tử trạng của Ô Thiên Lãng cực kì thê thảm, lồng ngực mở toang, trái tim bị người lấy ra ngoài, hiển nhiên trước khi chết đã bị tra tấn kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy thi thể Ô Thiên Lãng, Dịch Thủy Hàn không nhịn được nữa, nghẹn ngào khóc rống!
Vì sao, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với ta như vậy!
Kiếp trước mình đã trải qua thống khổ diệt môn, đời này lại trải qua lần nữa!
Sống lại một đời, mình vốn muốn dẫn Nam Vô Tông tránh thoát vận mệnh diệt môn!
Vốn muốn dẫn dắt Nam Vô Tông quật khởi, vươn lên đỉnh cao tại Đông Hoang!
Thế nhưng, Nam Vô Tông vẫn bị diệt môn! Thậm chí còn sớm hơn đời trước!
Vậy ta sống lại để làm gì! Ta sống lại có nghĩa lí gì!
Vốn nghĩ sống lại một đời thì có thể bù lại tiếc nuối ở kiếp trước, nhưng không ngờ đời này mọi chuyện lại lặp lại!
Tàn nhẫn biết bao!
Dịch Thủy Hàn điên cuồng, ngửa mặt lên trời gào to.
Bỗng nhiên, thân ảnh một nữ tử xuất hiện trong đầu hắn, ánh mắt Dịch Thủy Hàn lại lần nữa sáng lên.
Tử Tình. . .
Dịch Thủy Hàn nhanh chóng bay đến tông chủ phong, Tử Tình là nữ nhi của tông chủ, ở tại tông chủ phong.
Đến tông chủ phong, cung điện vốn vô cùng tráng lệ hiện giờ đã trở thành phế
tích, còn có thi thể của không ít cường giả Nam Vô Tông nằm trên mặt đất.
Hiển nhiên trước đó đã trải qua một trận đại chiến kinh thiên.
Dịch Thủy Hàn tìm kiếm trong cung điện, bỗng nhiên phát hiện một vị nam tử trung niên thoi thóp, nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Con ngươi của Dịch Thủy Hàn co rụt lại, thúc phụ. . .
Vị nam tử trung niên kia chính là tông chủ Nam Vô Tông, Bách Nam Tịch.
Dịch Thủy Hàn lập tức bay đến bên cạnh Bách Nam Tịch, vận chuyển chân khí vào trong cơ thể Bách Nam Tịch, bảo vệ tâm mạch của hắn.
Thật lâu sau, Bách Nam Tịch ngâm khẽ một tiếng, tỉnh lại.
Bách Nam Tịch nhìn thấy Dịch Thủy Hàn, hắn lộ ra vẻ kích động: "Thủy Hàn, ngươi còn sống, bọn họ đang tìm ngươi! Đi mau đi!"
Dịch Thủy Hàn nhìn Bách Nam Tịch, nước mắt chảy dài, khóc không thành tiếng:
"Thúc phụ, là ta liên lụy đến Nam Vô Tông."
Bách Nam Tịch yếu ớt thở dài một hơi: "Đừng tự trách, hài tử, nếu không có ngươi, Nam Vô Tông ta sớm đã bị người khác hủy hoại. . "
Dịch Thủy Hàn lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự hận thù, nói: "Thúc phụ, là ai, là ai đã diệt Nam Vô Tông ta!"
Bách Nam Tịch nói: "Huyền Thiên Tông, là người Huyền Thiên Tông, bọn hắn ép hỏi tung tích của ngươi, chúng ta không nói, bọn họ liền diệt Nam Vô Tông!"
Nghe vậy, khí tức Dịch Thủy Hàn đột nhiên bộc phát tràn đầy cuồng bạo phẫn nộ!
Huyền Thiên Tông!
Quả nhiên là Huyền Thiên Tông!
Bách Nam Tịch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nắm chặt lấy tay Dịch Thủy Hàn, kích động nói: "Bọn hắn còn bắt Tử Tình! Thủy Hàn, nhanh đi cứu Tử Tình!"
Mắt Dịch Thủy Hàn rưng rưng, gật đầu thật mạnh, trầm giọng nói: "Thúc phụ, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu được Tử Tình!"
Hắn lại run giọng nói: "Thúc phụ, ngươi phải chữa thương trước. . ."
Bách Nam Tịch gian nan mỉm cười nói: "Tâm mạch của ta đã bị chấn vỡ, ta không sống được nữa. . ."
"Thủy Hàn, nếu không hoàn toàn nắm chắc thì không được khinh cử vọng động, Tử
Tình là con của ta. . . Ngươi cũng là con của ta. . . Ngươi phải bảo vệ chính mình. . ."
Dịch Thủy Hàn khóc lớn, nói không ra lời.
Thời điểm truyền chân khí cho Bách Nam Tịch, Dịch Thủy Hàn đã cảm giác được tâm mạch của Bách Nam Tịch đã bị chấn vỡ, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Nhưng hắn là cường giả Thần Đài Cảnh, tu vi thâm hậu, vậy nên mới chưa chết.
Hiện giờ đã là nến tàn trong gió, không có một tia hi vọng.
Ánh mắt Bách Nam Tịch dần dần tán loạn, miệng lẩm bẩm nói: "Nam Vô Tông truyền thừa đến nay đã ba mươi sáu đời, bây giờ đạo thống đoạn tuyệt trong tay ta. . .
Nam Tịch thẹn với các vị tổ sư. . ."
Ngay sau đó ông nuốt xuống một hơi cuối cùng, buông tay nhân gian. . .
Dịch Thủy Hàn ôm thi thể dần dần lạnh đi của Bách Nam Tịch, rống lên một tiếng đau thấu tim gan.
Tâm hắn như dao cắt, thúc phụ hắn kính trọng nhất chết trước mặt mình.
Nữ nhân hắn yêu nhất cũng bị bắt đi.
Tông môn dưỡng dục hắn đã bị hủy diệt!
Tần Đình. . .
Dịch Thủy Hàn đay nghiến hai chữ này.
Trong ánh mắt đỏ bừng là hận ý vô tận!