Chương 204: Sự tôn trọng đến từ Trung Châu
Đông Hoang, Huyền Thiên Tông.
Một biệt viện trong Thái Hư Phong, Tần Đình nhìn Bạch Linh đang nhắm mắt tu luyện.
Là thần thú Chân Long nên trong đầu Bạch Linh có ký ức truyền thừa của Chân Long, trong trí nhớ ghi lại tâm pháp tu luyện và tâm pháp thần thông của Long Tộc.
Mà ký ức truyền thừa thì là thiên phú bẩm sinh của thần thú.
Tần Đình đã từng nhìn qua tâm pháp tu luyện truyền thừa trong trí nhớ của Bạch Linh, hắn phát hiện mặc dù bộ tâm pháp tu luyện này vô cùng huyền bí.
Nhưng cũng không thích hợp cho nhân loại tu luyện, cho nên Tần Đình cũng từ bỏ
dự định dung hợp bộ đương thế kinh điển của Long Tộc với Vạn Thần Pháp Điển.
Lúc này, Bạch Linh mở hai mắt ra, nhìn thấy Tần Đình .
Nàng cười to một tiếng, bổ nhào vào trong ngực Tần Đình.
Sau đó nàng vểnh lên cái miệng nhỏ, dịu dàng nói: "Công tử, về sau người mà đi đâu, nhất định phải dẫn ta đi cùng!"
Trong thời gian Tần Đình đi thu thập những bí cảnh Thượng Cổ kia, một mình một người đi đi lại lại, thậm chí đến Nhiếp U cũng không mang theo.
Đương nhiên cũng không mang theo Bạch Linh.
Điều này khiến Bạch Linh cực kỳ bất mãn, từ khi nàng hóa hình đến này, thời gian chung đụng với Tần Đình càng ngày càng ít đi.
Tần Đình ôm lấy thân thể kiều nhuyễn của Bạch Linh, cảm thụ bên trong thân thể
kiều nhuyễn dưới thân ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Hắn cười nói: "Được rồi, về sau lúc nào cũng mang Bạch Linh đi."
Hắn thầm nghĩ, lấy thực lực của Bạch Linh bây giờ, cường giả Thần Đài phổ thông đều không phải đối thủ của nàng.
Mang theo Bạch Linh cũng khá phù hợp.
Lúc này, Nhiếp U từ biệt viện bên ngoài đi vào, hướng về phía Tần Đình cung kính nói: "Công tử, Trưởng Lão điện mời ngài qua."
Tần Đình thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Nhiếp U cung kính nói: "Nghe nói sứ giả Trung Châu sắp đến."
Sứ giả Trung Châu?
Nghe được lời này, lông mày Tần Đình hơi nhíu.
. . .
Phi Hành Linh Chu, Thịnh Trường Tuân đang ở trong điện nhắm mắt tu luyện.
Mặc dù hắn đã là cường giả Thần Cung, nhưng đối với việc tu luyện một chút cũng không dám buông lỏng.
Tu luyện là một chuyện tựa như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối.
Thịnh Trường Tuân là một vị cường giả Thần Cung nê càng khắc sâu lý giải đạo lý này.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói cung kính: "Thịnh trưởng lão, đã đến Huyền Thiên Tông."
Thịnh Trường Tuân chậm rãi mở hai mắt ra, thở ra một hơi.
Bá chủ Đông Hoang, Huyền Thiên Tông, cuối cùng cũng đã tới. . .
Thịnh Trường Tuân ra khỏi cửa điện, đi vào boong thuyền, hướng về phía Huyền Thiên Tông nhìn lại.
Một dãy núi to lớn không biết cao bao nhiêu, như là lợi kiếm chọc vào mây trời, thậm chí phía trên trời xanh còn cao hơn mấy ngàn trượng!
Trên ngọn núi đó, có khắc ba chữ to.
Huyền Thiên Tông!
Nhìn cảnh tượng khí thế bàng bạc trước mắt, đến cả người có kiến thức rộng rãi như Thịnh Trường Tuân cũng không nhịn được âm thầm gật đầu.
Huyền Thiên Tông xác thực bất phàm.
Mà Huyền Thiên Tông cũng đã sớm biết được tin tức sứ giả Trung Châu tới, nhân lúc Thịnh Trường Tuân còn chưa tới, Huyền Thiên Tông đã điều động thuộc hạ cáo tri.
Dù sao, Lâm Lang Tiên Cảnh cũng là một đại thánh địa có thực lực khủng bố, Huyền Thiên Tông đương nhiên cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.
Để tránh đánh mất cấp bậc lễ nghĩa.
Sơn môn Huyền Thiên Tông mở rộng, vô số tường vân dâng lên, hội tụ thành một hư
ảnh Thiên Thần, dẫn dắt Phi Hành Linh Chu tiến lên.
Đi ngang qua vô số Linh Sơn, vô số tường vân bên trong sườn núi lượn lờ, hội tụ
thành biển, không ngừng có tu sĩ từ biển mây bay lên, xa xa nhìn thấy hư ảnh Thiên Thần đang dẫn đạo Phi Hành Linh Chu nhao nhao dừng lại hành lễ.
Ở chỗ mây mù lượn lờ, còn có từng tòa cung điện to lớn, vàng son lộng lẫy, tráng lệ vô cùng, cực điểm xa hoa!
Bên trong quần sơn tràn ngập đủ loại khí tức cường đại cùng kinh khủng, hiển nhiên cường giả Huyền Thiên Tông đang ở khắp các nơi dốc lòng tu luyện.
Thịnh Trường Tuân nhắm hai mắt lại, thực lực của Huyền Thiên Tông còn trên cả
tưởng tượng của hắn.
Chỉ là từ những khí tức cường đại kinh khủng kia liền có thể nhìn ra một góc băng sơn của Huyền Thiên Tông.
Nghe nói Huyền Thiên Tông có gần bốn mươi vị cường giả Thần Cung, đây là một con số vô cùng kinh khủng.
Phải biết rõ, đến cả Lâm Lang Tiên Cảnh thánh địa có thần linh che chở, đệ nhất thánh địa Trung Châu bất quá cũng chỉ có hơn sáu mươi vị.
Mà Huyền Thiên Tông còn có tam đại Hư Thần, hai vị đại tu sĩ Hóa Thần.
Lâm Lang Tiên Cảnh thì có được tam đại Hóa Thần, lục đại Hư Thần.
Chiến lực cao cấp ở Huyền Thiên Tông và Lâm Lang Tiên Cảnh, dù cho không kịp cũng chênh lệch không xa.
Trong lòng Thịnh Trường Tuân thu hồi loại cảm giác ưu việt có được từ Trung Châu, dần dần trở nên thận trọng.
Dù sao, thực lực của Huyền Thiên Tông cũng thật khủng bố, đáng giá được Lâm Lang Tiên Cảnh tôn trọng.
Mà Thịnh Trường Tuân cũng âm thầm coi Lâm Lang Tiên Cảnh và Huyền Thiên Tông là ngang hàng.
Nếu như nói, Lâm Lang Tiên Cảnh là một nơi không phụ danh xưng tiên cảnh, tràn đầy tường hòa khoan thai chi ý.
Thì Huyền Thiên Tông như là biển lớn thâm bất khả trắc, uy năng hùng hồn làm cho người ta sợ hãi.
Hư ảnh Thiên Thần dẫn Phi Hành Linh Chu đến trước Tông Chủ Phong của Huyền Thiên Tông, lập tức hóa thành một đóa tường vân, dần dần tiêu tán.
Loại thần thông này khiến Thịnh Trường Tuân cũng có mấy phần tán thưởng.
Hắn lập tức sửa sang lại y phục, dung nhan một chút, bay khỏi Phi Hành Linh Chu, tiến đến trước Tông Chủ Phong, rồi hướng về phía rất nhiều trưởng lão Huyền Thiên Tông chờ đợi ở Tông Chủ Phong cất giọng nói:
"Trung Châu Lâm Lang Tiên Cảnh, Thịnh Trường Tuân bái kiến chư vị đồng đạo Huyền Thiên Tông!"