Chương 203: Sứ giả Trung Châu
Đông Hoang, một linh chu đang phi hành trên trời.
Một văn sĩ trung niên phong độ nhẹ nhàng đứng trên đầu thuyền linh chu, chắp tay, cúi đầu nhìn Đông Hoang non sông tươi đẹp.
Người này tên là Thịnh Trường Tuân, chính là một vị trưởng lão Lâm Lang Tiên Cảnh ở Trung Châu.
Cũng là sứ giả mà lần này Lâm Lang Tiên Cảnh phái đi Đông Hoang.
Xem tu vi khí thế người này, rõ ràng là cường giả Thần Cung!
Nhưng đừng tưởng rằng ở Lâm Lang Tiên Cảnh thì cường giả Thần Cung tràn lan, cho nên tùy tiện phái ra một vị sứ giả là cường giả Thần Cung.
Mà là bởi vì Thịnh Trường Tuân lần này đi sứ một môn phái tương đối đặc thù.
Lần này môn phái mà Thịnh Trường Tuân đi sứ, chính là bá chủ Đông Hoang, Huyền Thiên Tông!
Mặc dù Lâm Lang Tiên Cảnh chính là đệ nhất thánh địa Trung Châu, thực lực to lớn, cường giả dưới trướng nhiều vô số kể .
Nhưng cường giả Thần Cung trong Lâm Lang Tiên Cảnh cũng cực kì trân quý, Thịnh Trường Tuân ở Lâm Lang Tiên Cảnh cũng là nhân vật nổi danh.
Còn người được cử đi sứ ở Lâm Lang Tiên Cảnh đến các môn phái còn lại, tỉ như
nói Càn Nguyên Tông, Tinh Nguyệt Giáo, đều là cường giả Thần Đài.
Tin tưởng với địa vị của Lâm Lang Tiên Cảnh, những môn phái thánh địa kia cũng sẽ không cảm thấy nhận lấy thứ gì lãnh đạm.
Nhưng nếu như đi sứ lần này chính là Huyền Thiên Tông, cường giả Thần Cung Thịnh Trường Tuân không thể không tự mình đi.
Dù sao Huyền Thiên Tông cũng là một con quái vật khổng lồ, tuy thực lực không hơn Lâm Lang Tiên Cảnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thực lực của cả hai cũng sàn sàn với nhau.
Nếu như vẫn điều động một vị cường giả Thần Đài đến Huyền Thiên Tông thì Huyền Thiên Tông khẳng định sẽ không vui chút nào.
Mặc dù Lâm Lang Tiên Cảnh cũng không e ngại Huyền Thiên Tông, nhưng cũng không vô duyên vô cớ đắc tội với bá chủ Đông Hoang làm gì.
Cho nên, theo quy cách, người đi sứ đến Huyền Thiên Tông, phải cao hơn người đi đến các môn phái thánh địa khác một bậc.
Phải để một cường giả Thần Cung tự mình đến đây, mới có thể cho thấy sự tôn trọng của Lâm Lang Tiên Cảnh.
Dù sao, ở thế giới này thực lực vi tôn.
Mà với thực lực của Huyền Thiên Tông đương nhiên có thể đạt được sự tôn trọng của Lâm Lang Tiên Cảnh.
Thịnh Trường Tuân nhìn Đông Hoang non sông tươi đẹp dưới chân, sinh lòng cảm thán.
Mặc dù ở Trung Châu, cũng có nghe nói về địa vị bá chủ Đông Hoang của Huyền Thiên Tông.
Nhưng chỉ có đến tận nơi, mới có khả năng cảm nhận được uy thế ngập trời của Huyền Thiên Tông.
Mỗi một tu sĩ Đông Hoang, đều đối với Huyền Thiên Tông bày ra một mặt kính sợ, Huyền Thiên Tông ở Đông Hoang có thể nói là một tay che trời.
Từ điều này cũng có thể nhìn ra Huyền Thiên Tông và Lâm Lang Tiên Cảnh rất khác biệt.
Lâm Lang Tiên Cảnh là đệ nhất thánh địa Trung Châu, có thần linh phù hộ, đứng ở
thế bất bại.
Cho nên xưa nay không hề tham dự tranh chấp giữa các môn phái khác ở Trung Châu, vẫn luôn thần bí duy trì che giấu bộ mặt.
Mà Huyền Thiên Tông là đệ nhất thánh địa Đông Hoang, lại có hình thức hoàn toàn khác biệt với Lâm Lang Tiên Cảnh.
Đó chính là Huyền Thiên Tông có một loại khí thế thôn vạn dặm như hổ, rất có tính công kích.
Hai đại thánh địa Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung, Thịnh Trường Tuân ở Trung Châu cũng đã nghe nói qua.
Dù sao, hai đại thánh địa này nếu đặt ở Trung Châu cũng là một thế lực thánh địa.
Nhưng đến cả hai đại thánh địa như vậy cũng bị Huyền Thiên Tông chiếm đoạt, đủ
để thấy được Huyền Thiên Tông kinh khủng như thế nào.
Hiện tại, một nửa cương vực Đông Hoang đều đã rơi vào bàn tay của Huyền Thiên Tông, đi sứ một con quái vật khổng lồ như vậy.
Lâm Lang Tiên Cảnh trịnh trọng cũng chẳng có gì là lạ.
Mà nếu cử Hư Thần đại năng đi sứ Huyền Thiên Tông thì lại có chút không ổn.
Hư Thần đại năng đi sứ Huyền Thiên Tông, thì lại cho thấy Lâm Lang Tiên Cảnh nằm ở thế yếu, quá mức lấy lòng Huyền Thiên Tông.
Mà Hư Thần đại năng ở Lâm Lang Tiên Cảnh cũng nhân vật lão tổ, toàn bộ Lâm Lang Tiên Cảnh cũng chỉ có sáu vị Hư Thần đại năng, tự nhiên không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Cho nên, Thịnh Trường Tuân, một cường giả Thần Cung đi sứ đến Huyền Thiên Tông là thích hợp nhất.
Vừa thể hiện tôn trọng với Huyền Thiên Tông, vừa giữ vững thận trọng của mình.
Thịnh Trường Tuân chợt nhớ tới mục đích lần này đi sứ đến Huyền Thiên Tông là gì, đó chính là mời Huyền Thiên Thánh Tử tham gia Dao Trì thịnh hội.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy cực kì hứng thú đối với vị Huyền Thiên Thánh Tử
này.
Dù sao, sự tích của Huyền Thiên Thánh Tử ở Trung Châu cũng được lưu truyền rộng rãi.
. . . .
Nghe đồn, hai đại thánh địa là Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung bị hủy diệt thoát không khỏi liên quan tới vị Huyền Thiên Thánh Tử này.
Mà việc hắn chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được kỳ tích bước vào cảnh giới Thần Đài cũng được truyền khắp Trung Châu.
Toàn bộ Trung Châu đều biết rõ, ở Đông Hoang xa xôi có một vị Huyền Thiên Thánh Tử nắm giữ thiên phú tuyệt thế.
Người vừa có tâm cơ mưu lược, tu hành lại có thiên phú, đến cả chưởng giáo Lâm Lang Tiên Cảnh cũng tự mình tán thưởng không thôi.
Chưởng giáo Lâm Lang Tiên Cảnh - Ngọc Hoàng Chân Nhân chính là đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, tầm mắt thông thiên.
Đến cả thiên kiêu Trung Châu, Đại công tử Thiên Phủ ở trong miệng Ngọc Hoàng Chân Nhân cũng chỉ là "Không tệ" mà thôi.
Thế nhưng Ngọc Hoàng Chân Nhân lại cực kì tán thưởng Huyền Thiên Thánh Tử, có thể thấy được hắn đối với Huyền Thiên Thánh Tử vô cùng thưởng thức.
Điều làm Huyền Thiên Thánh Tử khác biệt với đông đảo thiên kiêu đua nhau nổi danh ở Trung Châu chính là, trong toàn bộ Đông Hoang, Huyền Thiên Thánh Tử chân chân chính chính là đệ nhất thế hệ trẻ tuổi giẫm đạp thiên tài còn lại của Đông Hoang ở dưới chân.
Những thiên tài đã từng tranh phong với Huyền Thiên Thánh Tử cũng đều đã chết dưới tay hắn.
Cho nên, hiện giờ Thịnh Trường Tuân cực kì chờ mong được gặp mặt Huyền Thiên Thánh Tử.
Muốn tận mắt chứng kiến vị Huyền Thiên Thánh Tử này rốt cuộc là dạng nhân vật gì. . .