Chương 213: Trung Châu chấn động
Viên Nam Ly mặt trầm như nước, lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào!"
Lão giả cẩm bào kia thản nhiên nói: "Lão phu chính là chấp pháp trưởng lão của Xích Dương Tông - Chu Phong, Xích Dương Thành cấm phi hành, mau chóng lui ra."
Sắc mặt Viên Nam Ly trở nên âm trầm vô cùng, phẫn nộ quát: "Ta chính là thánh tử
Viên Nam Ly của thánh địa Sâm La Tông tại Nam Cương, ngươi có dũng khí làm nhục ta? !"
Khuôn mặt Chu trưởng lão có mấy phần mỉa mai, Nam Cương Thánh Địa?
Sâm La Tông?
Ha ha, chỉ là một đám quê mùa Nam Cương mà thôi.
Vị Chu trưởng lão này thân là người có quyền thế ở Xích Dương Tông, đương nhiên đối với các thế lực ở thiên hạ cũng có mấy phần hiểu rõ.
Địa giới mà Xích Dương Tông thống ngự lại giáp ranh với Đông Hoang Nam Cương.
Cho nên, Chu trưởng lão đối với thế cục của Đông Hoang Nam Cương đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sâm La Tông chỉ mới thành lập được ba vạn năm mà thôi.
Chỉ bởi vì chưởng giáo là một vị Hư Thần đại năng, cho nên mới được đứng hàng thánh địa.
Nhưng Sâm La Tông không có chút nội tình nào, môn hạ cường giả Thần Cung cũng chỉ có bốn vị, thậm chí còn không nhiều hơn Xích Dương Tông.
Hoàn toàn dựa vào một mình chưởng giáo Sâm La Tông chống đỡ.
Nếu chưởng giáo Sâm La Tông tự mình đến đây, một vị Hư Thần đại năng như vậy, Xích Dương Tông hắn đương nhiên sẽ để lại mấy phần mặt mũi.
Nhưng chỉ là một thánh tử Sâm La Tông thì chẳng đáng để ở trong mắt.
Trong mắt Chu trưởng lão lóe lên một tia trào phúng, thản nhiên nói: "Nếu thánh tử Sâm La Tông không theo, ta đành đắc tội vậy."
Sắc mặt Viên Nam Ly cứng lại, hắn tự nhiên là có thể nhìn ra tu vi của vị Chu trưởng lão này.
Cường giả Thần Cung hàng thật giá thật!
Vốn cho rằng với thân phận thánh tử Thánh địa Sâm La Tông tại Nam Cương, Xích Dương Tông sẽ để lại cho hắn mấy phần mặt mũi.
Không nghĩ tới Xích Dương Tông còn không thèm để ý chút nào đến thân phận của hắn!
Nhưng nếu cùng Xích Dương Tông cứng đối cứng, Viên Nam Ly cũng không dám.
Lần này cường giả Sâm La Tông đi theo hắn phần lớn đều là cảnh giới Thần Thông, Thần Đài, cùng Xích Dương Tông cứng đối cứng, không khác nào lấy trứng chọi đá.
Viên Nam Ly cố nén nộ khí, giọng căm hận nói: "Bọn ta sẽ xuống dưới!"
Cường giả Sâm La Tông sau lưng vội vàng khống chế Phi Hành Linh Chu, chậm rãi đi xuống.
Chu trưởng lão mặt không thay đổi nhìn hết thảy mọi thứ, ánh mắt có vẻ trào phúng. . .
Mà tu sĩ trong Xích Dương Thành nhìn một màn này đều cất tiếng cười to.
Toà Phi Hành Linh Chu quả nhiên xám xịt đi xuống.
Mặc dù tình huống này đã phát sinh không ít lần, nhưng các tu sĩ Trung Châu vẫn vui không biết mệt.
Mỗi khi tình huống này phát sinh, những tu sĩ Trung Châu đều sẽ sinh ra một loại cảm giác tự hào.
Nơi này là Trung Châu!
Là long của đất trời!
. . .
Đúng lúc tu sĩ Xích Dương Thành tràn đầy phấn khởi thảo luận một màn vừa mới xảy ra thì bỗng nhiên có người kinh ngạc nói: "Xem kìa, đó là cái gì!"
Đám người theo âm thanh nhìn tới, phát hiện ở phía đông, có một mảnh mây đen đen
nghịt nhẹ nhàng bay tới.
Cực kì kiềm chế.
Đám mây đen kia che khuất bầu trời, to lớn lạ thường, tốc độ lại cực nhanh.
Đợi đám mây đen kia trôi nổi đến gần, mọi người mới hoảng sợ phát hiện.
Đây đâu phải mây đen, đây là một bảo khí phi hành!
Không chỉ có những người này, toàn bộ tu sĩ Xích Dương Thành cũng chợt phát hiện bầu trời bắt đầu âm trầm, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Một phi thuyền vượt xa cực hạn tưởng tượng của tất cả mọi người chậm rãi đi vào Xích Dương Thành, dài chừng mấy ngàn trượng, cao chừng mấy trăm trượng. Kiến trúc trên phi thuyền nghiễm nhiên là một dãy các cung điện, đài các lâu vũ, đẹp không sao tả xiết.
Như một hòn đảo đang phi hành! Trên phi thuyền có một cây cờ lớn đón gió tung bay, phía trên viết một chữ "Tần"!
Bóng lớn của nó mờ bao phủ tu sĩ Xích Dương Thành, bên dưới Thái Vũ Phi Lâu, những tu sĩ ngưỡng mộ phía dưới tựa như là một đàn kiến.
Các tu sĩ Trung Châu tự xưng là kiến thức phi phàm, nhưng vẫn bị một màn trước mắt chấn kinh.
Thật sự là cảnh tượng quá mức hùng vĩ!
Đến cùng là ai, mới có thể khoa trương như thế!
Một vị lão giả kiến thức phi phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì. . .
Phi hành bảo khí to lớn như thế, từ đông phương mà đến, lại có thêm chữ "Tần".
Chẳng lẽ là. . .
Vị lão giả kia kinh hô: "Là Thái Vũ Phi Lâu! Là Thái Vũ Phi Lâu!"
Thái Vũ Phi Lâu?
Phản ứng của các tu sĩ chung quanh đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lại như nghĩ
tới điều gì, đều nhao nhao khiếp sợ nhìn bảo khí như hòn đảo đang phi hành trên không kia.
Một vị tu sĩ lẩm bẩm nói: "Thái Vũ Phi Lâu, là Huyền Thiên Thánh Tử. . ."
Vị lão giả kia cao giọng nói: "Nhất định là Huyền Thiên Thánh Tử tới, đây chính là thừa giá của Huyền Thiên Thánh Tử, Thái Vũ Phi Lâu!"
Đám người xôn xao, tu sĩ Xích Dương Thành vừa kính vừa sợ nhìn Thái Vũ Phi Lâu.
"Huyền Thiên Thánh Tử. . ."
" Huyền Thiên Thánh Tử rốt cuộc đã đến!"
. . . . .
Đây chính là Thái Vũ Phi Lâu, bọn họ đã từng nghe qua đám người Đông Hoang nói tới Thái Vũ Phi Lâu hùng vĩ như thế nào!
Nhưng bọn họ cũng coi như những lời đó quá mức khoa trương, thế gian làm sao có thể có phi thuyền hùng vĩ như thế.
Nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết rõ bọn họ căn bản không hề khoa trương!
Thật sự là làm cho người ta rung động!
Mà chủ nhân của Thái Vũ Phi Lâu càng làm cho những tu sĩ Trung Châu chờ mong.
Uy danh của Huyền Thiên Thánh Tử đã sớm truyền khắp Trung Châu.
Mấy năm trước từ Đông Hoang trở về, Thịnh Trưởng Lão của Lâm Lang Tiên Cảnh, đối với Huyền Thiên Thánh Tử càng cực kì tôn sùng.
Những tu sĩ Trung Châu khác đối với Huyền Thiên Thánh Tử cũng có mấy phần hiếu kì và kính sợ.
Bây giờ, Huyền Thiên Thánh Tử rốt cuộc đã từ Đông Hoang đi tới Trung Châu!
Bọn họ cũng có một dự cảm.
Sau này, Trung Châu có thể sẽ không bình yên như thế. . . .