Chương 212: Lần Đầu Đến Trung Châu
Tần Đình và Mộ Thanh Di triền miên mấy ngày, sau đó thời gian còn lại cả hai đều lựa chọn bế quan tu luyện.
Đông Hoang và Trung Châu cự ly xa xôi, dù cho có tốc độ của Thái Vũ Phi Lâu cũng phải mất đến mấy tháng.
Mấy tháng này, Tần Đình và Mộ Thanh Di đương nhiên sẽ không lãng phí.
Đặc biệt là Mộ Thanh Di, nàng là thiên kiêu chi nữ, lĩnh quân nhân vật thế hệ
tuổi trẻ của Càn Nguyên Tông.
Xưa nay từ vấn thiên phú vốn không kém ai, thế nhưng sau khi gặp được Tần Đình liền bị đả kích nặng nề.
Vốn nghĩ sau khi đột phá Thần Thông có thể thu hẹp khoảng cách với Tần Đình.
Không nghĩ tới chênh lệch lại càng lúc càng lớn!
Mấy ngày trước đây nàng gặp lại Tần Đình, cố nhiên rất là vui vẻ, nhưng cũng bị
khí tức thâm bất khả trắc kia của Tần Đình làm chấn động.
Mộ Thanh Di đương nhiên không nguyện ý làm nữ nhân sau lưng Tần Đình, nàng muốn làm nữ nhân có thể đứng ở bên cạnh Tần Đình, có thể cùng hắn trải qua mưa gió.
Đối với trạng thái này của Mộ Thanh Di, Tần Đình từ chối cho ý kiến.
Có điều tu luyện chính là chuyện tốt, hắn sẽ không đi ngăn cản.
. . .
Tu hành không tuế nguyệt, mấy tháng thời gian đã trôi qua.
Thái Vũ Phi Lâu, bên trong đại điện trung ương, Tần Đình ngồi trên mặt đất, nhắm mắt tu hành.
Hiện tại, Tần Đình cuối cùng đã cảm nhận được chỗ nghịch thiên của Thánh Khí Thiên Thư!
Đó là Thánh Khí Thiên Thư còn có thể trợ giúp Tần Đình cảm ngộ đạo lý giải đối thiên!
Có Thánh Khí Thiên Thư tương trợ, Tần Đình đối với việc lĩnh ngộ Triều Thiên Khuyết cũng càng lúc càng thấu triệt.
Hoặc là nói, lí giải đối với thiên đạo càng thấu triệt!
Bỗng nhiên, lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của Nhiếp U: "Công tử, đã đến Trung Châu."
Tần Đình chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Trung Châu, rốt cuộc đã tới rồi sao. . .
Tần Đình đi ra đại điện, phát hiện Mộ Thanh Di cũng đã ra, khí tức lại hùng hậu không ít, hiển nhiên đã thu hoạch không nhỏ.
Nhìn thấy Tần Đình xuất quan, Mộ Thanh Di một mặt ý cười chạy đến bên người Tần Đình, kéo kéo cánh tay hắn.
Mà Bạch Linh cũng không biết từ chỗ nào chạy ra, thấy thế lại kéo mạnh Tần Đình sang một bên khác, miệng nhỏ bặm lại, tựa như sợ Mộ Thanh Di cướp đi Tần Đình.
Tần Đình khẽ lắc đầu, đi đến đầu thuyền Thái Vũ Phi Lâu, nhìn xuống dưới.
Vô số núi cao, sông nước, giang hà biển hồ, ngày đêm lẫn lộn, ngũ nhạc sơn xuyên, lồng lộng đứng vững.
Các ngọn núi liên miên quanh năm tuyết đọng, bao phủ trong làn áo bạc, núi xanh vắng vẻ, nước biếc tĩnh mịch.
Đây chính là đại địa Trung Châu, tráng lệ vô cùng!
Tần Đình có chút cảm giác, liền phát hiện linh khí ở Trung Châu so với Đông Hoang nồng đậm hơn mấy phần, hắn thầm nghĩ trong lòng, trách không được thần thông đạo pháp ở Trung Châu có một không hai trong thiên hạ.
Xem ra có quan hệ không nhỏ với nồng độ linh khí cực kì nồng đậm nơi đây.
Liễu trưởng lão ở một bên cung kính nói: "Công tử, đây chính là địa giới Trung Châu, phương viên mười vạn dặm đều là Xích Dương Tông thống ngự."
"Xích Dương Tông?" Tần Đình thần sắc không đổi.
Liễu trưởng lão cung kính nói: "Xích Dương Tông chính là một đại phái ở Trung Châu, chưởng giáo Xích Dương Chân Nhân đã đạt được cảnh giới Thần Cung đỉnh phong, nghe nói chỗ dựa của Xích Dương Tông là thánh địa Đan Hà Cung.
Ngừng lại một chút hắn nói tiếp: "Phía trước chính là sơn môn hùng thành của Xích Dương Tông, tên là Xích Dương Thành, nhóm chúng ta có thể dừng ở thành này chỉnh đốn một phen."
Liễu trưởng lão hiện tại đã trở thành quản gia của Tần Đình, đương nhiên cũng phải luyện tập nhiều thứ, cho nên hiện tại hiểu biết của Liễu trưởng lão đối với Trung Châu cũng coi như có thể dùng được.
Tần Đình khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Có thể."
. . .
Trung Châu, Xích Dương Thành.
Xích Dương Thành chính là sơn môn hùng thành của Xích Dương Tông, hùng vĩ vô cùng, gần như lớn bằng vài tiểu quốc gia.
Bởi vì đây là Nam Cương, chỗ giao giới giữa Trung Châu và Đông Hoang, cho nên không ít tu sĩ tụ tập nơi đây, có vẻ mười điểm phồn vinh.
Bỗng nhiên, một Phi Hành Linh Chu chậm rãi từ trên không Xích Dương Thành bay qua, lại mảy may lờ đi bảng hiệu cấm phi hành của Xích Dương Thành.
Bên trong Xích Dương Thành, có không ít tu sĩ trên mặt cười lạnh nhìn một màn này.
Gần đây, sắp có Dao Trì thịnh hội, thiên kiêu khắp nơi trên thiên hạ đều nhao nhao đến đây.
Tu sĩ bên trong Xích Dương Thành đã gặp qua không ít thiên kiêu ở ngoại vực xuất hiện.
Những thiên kiêu này, tại địa giới của mình đương nhiên là nhất hô bách ứng, một tay che trời, không thèm để ý các loại quy tắc, thậm chí còn áp đảo quy tắc.
Nhưng ở Trung Châu cũng không thèm thu liễm.
Chỉ tiếc, đây là Trung Châu!
Là trung tâm thiên hạ!
. . . .
Những người xứ khác phạm luật sẽ phải chịu trừng trị. . .
Quả nhiên, một đạo khí tức kinh khủng dâng lên, tiếp đó là một thân ảnh phóng lên tận trời, hướng về Phi Hành Linh Chu.
. . .
Phía trên đầu thuyền Phi Hành Linh Chu, có một vị người trẻ tuổi mặc trường bào màu đen đứng chắp tay, có vẻ hăng hái.
Người này tên là Viên Nam Ly, chính là một vị thiên kiêu ở thánh địa Sâm La Tông tại Nam Cương.
Năm nay chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, cũng đã tu thành Thần Đài, là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Cương.
Đương nhiên cũng nhận được lời mời từ Dao Trì thịnh hội.
Viên Nam Ly hăng hái, cất giọng nói: "Lần này đến Dao Trì thịnh hội, ta chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ!"
Cường giả Sâm La Tông sau lưng nhao nhao bái nói: "Công tử uy vũ!"
Viên Nam Ly cười ha ha, trong lòng đã bắt đầu huyễn tưởng cảnh tượng mình oai phong từ trong Dao Trì thịnh hội bước ra.
Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước phi hành thừa giá của hắn, là một vị
lão giả hoa bào.
Khí tức thâm bất khả trắc, nhãn thần hiện lên một tia coi nhẹ.
Thản nhiên nói: "Xích Dương Thành cấm phi hành trên không, mau chóng lui ra."
Nụ cười trên mặt Viên Nam Ly cứng lại, sắc mặt đỏ lên, trong lòng dâng lên một cỗ lệ khí.
Là ai? Lại dám ngăn cản ta? !