Chương 228: Mượn đầu Sở huynh dùng một lát
Nam Nguyệt Cốc chính là một tòa sơn cốc trải dài ở phía Nam đế đô, ít người lui tới.
Trước kia cũng có người ở, nhưng sau này khi tiểu gia tộc cuối cùng dọn đi, Nam Nguyệt Cốc liền trở nên hoang vắng.
Thời điểm Sở Kiếm Thanh vừa mới đi vào Nam Nguyệt Cốc, trời nổi mây đen gió lớn, Nam Nguyệt Cốc vốn hoang vu lại tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Sở Kiếm Thanh nhắm hai mắt lại, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng hắn đi con đường kiếm tu, coi trọng thẳng tiến không lùi, đương nhiên là không sợ hãi chút nào.
Ngược lại, hắn còn cảm thấy hưng phấn.
Thứ kiếm tu không sợ nhất chính là khiêu chiến!
Sở Kiếm Thanh đi vào Nam Nguyệt Cốc, trong cốc đất đá cỏ dại rậm rạp, cực kì hoang vu.
Nhìn bốn phía, thế mà lại không có một bóng người.
Hắn cất giọng nói: "Tại hạ đã đến, xin các hạ ra gặp một lần!"
Một tiếng cười khẽ vang lên, một thân ảnh màu trắng chậm rãi xuất hiện từ trong hư không. Sở Kiếm Thanh thấy rõ người tới là ai, trong lòng chấn động, hắn thất thanh nói: "Huyền Thiên Thánh Tử? !" Thân ảnh màu trắng kia chính là Huyền Thiên Thánh Tử đã gặp mấy ngày trước!
Hắn không ngờ Huyền Thiên Thánh Tử lại hẹn hắn gặp mặt tại Nam Nguyệt Cốc.
Hắn lập tức nghi ngờ nói: "Không biết Huyền Thiên Thánh Tử mời ta đến chỗ này là có chuyện gì? Nếu Thánh Tử có yêu cầu gì, vậy thì đến Thái Vân Cung là được, việc tại hạ có thể làm được, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!"
Thấy đó là Huyền Thiên Thánh Tử, trong lòng Sở Kiếm Thanh hơi buông lỏng một chút.
Hắn rất có hảo cảm với vị Huyền Thiên Thánh Tử này, đặc biệt là hắn đã được vị
thiếu niên Tông Sư này chỉ điểm không ít.
Kiếm đạo thần thông đã nâng cao một bước!
Mà hắn không cho rằng Huyền Thiên Thánh Tử sẽ có ác ý với hắn.
Bởi vì Huyền Thiên Thánh Tử có địa vị quá cao, sở hữu tứ hải.
Trên người hắn có thể có thứ gì có thể lọt vào mắt vị Huyền Thiên Thánh Tử này?
Thiên Ngọc Kiếm Hỏa đúng là một bảo vật, nhưng không phải kiếm tu không thể
luyện hóa Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, cho nên Sở Kiếm Thanh không nghĩ tới phương diện này
Tần Đình mỉm cười nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Sở Kiếm Thanh.
Trong lòng cảm thán, kiếm tu thật dễ lừa gạt.
Tính tình Kiếm tu đều là thẳng tiến không lùi, thà gãy chứ không chịu cong. Chỉ
cần một cái ngọc phù là đã có thể khiến hắn ngoan ngoãn rời khỏi đế đô nhiều người phức tạp, thậm chí không cần quá nhiều mưu kế! Cũng không phải là Sở Kiếm Thanh không có tâm cơ gì, mà ngược lại, người này là thủ tịch đại phái, tâm cơ
rất sâu. Nhưng dù thế nào, cuối cùng thì Sở Kiếm Thanh vẫn là một kiếm tu. Nếu không muốn sau này con đường tu luyện bị tâm ma cản trở, vậy thì chỉ có thể dựa theo suy nghĩ của Tần Đình mà đến Nam Nguyệt Cốc.
Đây là âm mưu, cũng là dương mưu!
Tần Đình nhìn Sở Kiếm Thanh, cảm thán nói: "Đúng là có một chuyện cần Sở huynh hỗ trợ." Ánh mắt Sở Kiếm Thanh sáng lên, cười nói: "Thánh Tử cứ việc phân phó, tại hạ nhất định nỗ lực hết sức."
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải hoàn thành tốt chuyện Huyền Thiên Thánh Tử giao phó.
Làm xong thì sẽ thu được một ân tình đến từ Huyền Thiên Thánh Tử!
Vậy thì không chỉ mình hắn được lợi, ngay cả Ngọc Thanh kiếm phái sau lưng hắn cũng sẽ được lợi ích không nhỏ!
Tần Đình như cười như không mà nhìn Sở Kiếm Thanh, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc quỷ dị.
Hắn nhẹ giọng cười nói: "Ta muốn mượn đầu Sở huynh dùng một lát."
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Sở Kiếm Thanh cứng đờ, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm.
Hắn trầm giọng nói: "Thánh Tử nói lời đó là có ý gì?"
Tần Đình thản nhiên nói: "Sở huynh nghe kĩ một chút, ta muốn mượn đầu Sở huynh dùng một lát."
Thanh âm kiếm minh vang lên, trước người Sở Kiếm Thanh bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm hiện đầy đạo văn, mơ hồ tản ra khí tức cực kì khủng bố, hiển nhiên là một pháp bảo Thiên giai!
Thanh kiếm này chính là bản mệnh pháp kiếm của Sở Kiếm Thanh, Thượng Thanh kiếm!
Sở Kiếm Thanh cầm Thượng Thanh kiếm trong tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Đình, hắn trầm giọng nói: "Tại hạ tự thấy chưa từng mạo phạm đến Thánh Tử, không biết vì sao Thánh Tử lại có sát tâm với Sở mỗ?"
Tần Đình đứng chắp tay, nhẹ thở dài: "Sở huynh, quả thật ngươi chưa từng mạo phạm ta."
"Thế nhưng ngươi không nên luyện hóa đạo Thiên Ngọc Kiếm Hỏa kia."
Dứt lời, hắn còn tiếc hận nhìn Sở Kiếm Thanh, tỏ vẻ tất cả đều là lỗi của Sở
Kiếm Thanh.
Con ngươi Sở Kiếm Thanh co rụt lại, hắn thật sự không ngờ tới, nguyên nhân Huyền Thiên Thánh Tử nổi sát tâm với hắn lại vì đạo Thiên Ngọc Kiếm Hỏa kia!
Làm sao có thể!
Không phải kiếm tu thì không thể luyện hóa Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, Huyền Thiên Thánh Tử lại không phải là kiếm tu!
Hắn muốn Thiên Ngọc Kiếm Hỏa làm gì!
Nhưng hiện giờ tất cả đã là vô nghĩa, Huyền Thiên Thánh Tử đã nói ra, vậy thì hôm nay hắn tuyệt đối không có khả năng may mắn thoát khỏi!
Sở Kiếm Thanh hít một hơi thật sâu, Thượng Thanh kiếm chấn động, khí thế bừng bừng phấn chấn, hư không chung quanh cũng bị kiếm khí do Sở Kiếm Thanh phát tán cắt vỡ!
Tần Đình mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Hẳn Sở huynh biết, dù chống cự
cũng chỉ là vô dụng."
Ánh mắt Sở Kiếm Thanh lộ ra vẻ kiên nghị, trầm giọng nói: "Sở mỗ đương nhiên không phải là đối thủ của Huyền Thiên Thánh Tử."
"Nhưng muốn Sở mỗ không đánh mà hàng, hắc hắc, cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi!"
Sở Kiếm Thanh xua tan tạp niệm trong lòng, chiến ý phóng lên tận trời!
Kiếm tu, thẳng tiến không lùi! Thà gãy chứ không chịu cong!
Mặc dù đối mặt cái chết cũng vậy!