Chương 229: Ma quỷ
Khuôn mặt Sở Kiếm Thanh trầm như nước, cả người tản ra kiếm ý cực kì sắc bén.
Cả người hắn như là một thanh kiếm!
Kiếm khí tung hoành, hai mắt Sở Kiếm Thanh bỗng nhiên ngưng tụ.
Một đạo pháp kiếm nhanh đến cực hạn, cũng mạnh đến cực hạn lao đến trước mặt Tần Đình trong nháy mắt.
Soạt một tiếng, toàn bộ hư không đã bị một kiếm này đâm ra một cái lỗ đen.
Không khí bị một kiếm này đè nát, lôi đình tung hoành như là trời phạt!
Một kiếm này có tốc độ quá nhanh, làm cho không kẻ nào có thể nắm chắc được khi nào hắn xuất kiếm!
Mà Sở Kiếm Thanh cũng không hổ là thiên tài kiếm đạo, một kiếm này thẳng tiến không lùi, có khí thế quét ngang thiên hạ, quần hùng né tránh!
Kiếm quang đột nhiên đứng im, Tần Đình nâng tay phải lên, hai ngón tay kẹp lấy kiếm quang, cho dù là Pháp bảo Thiên giai như Thượng Thanh kiếm cũng không thể
tiếp tục tiến lên một chút nào.
Trong mắt Tần Đình tràn đầy ý cười, có vẻ đang trào phúng Sở Kiếm Thanh không biết tự lượng sức mình.
Sở Kiếm Thanh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.
Mặc dù hắn biết Huyền Thiên Thánh Tử rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như
vậy!
Trong lòng hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của Huyền Thiên Thánh Tử, cho nên một khi động thủ chính là dùng hết toàn lực!
Nhưng không ngờ một kích toàn lực của mình lại bị Huyền Thiên Thánh Tử cản lại dễ dàng như thế!
Thậm chí hắn ta chỉ dùng nhục thân, chưa dùng đến chút pháp lực thần thông nào!
Sở Kiếm Thanh tự thấy mình cũng là thiên tài có tên tuổi tại Trung Châu, lại theo đạo kiếm tu, chiến lực phi phàm.
Dù không thể địch lại Huyền Thiên Thánh Tử, ít nhất cũng nên có lực đánh một trận.
Giờ xem ra, chênh lệch giữa mình và vị Huyền Thiên Thánh Tử này rộng như lạch trời!
Trong mắt Sở Kiếm Thanh lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn quát lên một tiếng.
Một đạo hỏa diễm tung hoành kiếm khí cháy lên, không ngừng tản ra kiếm khí cực kì lăng lệ, thậm chí mỗi đạo kiếm khí đều cắt hư không ra thành từng lỗ hổng!
Hắn tế ra dị hỏa xếp hạng thứ bảy trên bảng Dị Hỏa, Thiên Ngọc Kiếm Hỏa!
Tần Đình nhìn Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, ánh mắt lộ ra dị sắc.
Ngọn lửa này quả nhiên bất phàm, so với Địa Hoàng Huyền Hỏa và Thất Sắc Thiên Lôi Viêm trong cơ thể hắn còn kinh khủng hơn mấy lần!
"Thiên Ngọc Kiếm Hỏa!"
Sở Kiếm Thanh chợt quát một tiếng, trong nháy mắt Thiên Ngọc Kiếm Hỏa đột nhiên vỡ ra!
Ầm ầm!
Toàn bộ Nam Nguyệt Cốc bị ánh lửa bao trùm, kiếm khí kinh khủng ẩn chứa bên trong ngọn lửa bắn ra bốn phía!
Soạt!
Vô số kiếm khí mạnh mẽ dâng lên, chém lên toàn bộ Nam Nguyệt Cốc khiến nó chia năm xẻ bảy!
Ngay sau đó những kiếm khí này phóng lên tận trời, tới giữa không trung, hội tụ
thành một đạo pháp kiếm khổng lồ không biết dài đến bao nhiêu dặm, ầm vang một tiếng phóng về phía Tần Đình!
Tần Đình không hề bận tâm, tay áo hắn chấn động hóa thành đại thủ che trời, bao phủ hết thảy, cắn nuốt hết thảy!
Đạo pháp kiếm vô cùng kinh khủng kia cắt vào trong tay áo hắn, lại như rơi vào trong lỗ đen, biến mất không thấy đâu nữa!
Làm sao có thể!
Dù tâm trí Sở Kiếm Thanh kiên nghị hơn nữa cũng bị một màn này làm chấn động, hắn không tin nổi mà nhìn về phía Tần Đình vẫn vân đạm phong khinh.
Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi.
Hắn rất rõ ràng uy lực của Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, một kích này dù là cường giả
Thần Cung Cảnh cũng không dám đón đỡ.
Nhưng vị Huyền Thiên Thánh Tử này lại đỡ được, còn nhẹ nhàng như thế!
Tần Đình cười lạnh, đột nhiên bước một bước, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, điện quang lôi minh, vô số lôi điện từ bốn phía ầm ầm bổ tới như là Lôi Thần viễn cổ!
Hắn đưa tay lật một cái, kết thành một ấn hung hăng phủ xuống, ngay lập tức, trời xanh rối loạn, thiên địa sụp đổ!
Sở Kiếm Thanh gầm thét, vô số kiếm quang phóng lên tận trời, muốn ngăn cản một kích này.
Thế nhưng, kiếm quang lập tức vỡ nát, ngay cả bản mệnh pháp kiếm của hắn cũng bị
đánh vỡ nát!
Sở Kiếm Thanh bị một ấn này trấn áp, huyết nhục trong cơ thể hóa thành huyết vụ!
Hắn thoi thóp nằm trên mặt đất, đã mất đi sức chiến đấu.
Một vị thiên kiêu kiếm đạo nổi danh Trung Châu, lại bị một kích của Tần Đình đánh thành trọng thương!
Tần Đình chậm rãi đi đến trước người Sở Kiếm Thanh, thương hại nhìn hắn.
Sở Kiếm Thanh nhìn Tần Đình, khó nhọc nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tần Đình thở dài: "Sở huynh, kiên nhẫn một chút."
Cái gì?
Sở Kiếm Thanh hơi sững sờ, ngay sau đó một cỗ đau nhức kịch liệt khó chịu đựng nổi truyền đến!
A! ! ! !
Cho dù Sở Kiếm Thanh là người có tâm trí kiên nghị bực này cũng không chịu được cơn đau nhức kịch liệt ấy! Hắn đau đớn kêu lên!
Sau đó Thiên Ngọc Kiếm Hỏa từ trong cơ thể Sở Kiếm Thanh bị Tần Đình lôi ra, Thiên Ngọc Kiếm Hỏa đã hòa làm một thể với Sở Kiếm Thanh, đương nhiên quá trình lôi nó ra cực kì gian nan!
Cũng vì vậy mà sinh ra sự đau đớn khó mà tưởng tượng được!
Thiên Ngọc Kiếm Hỏa đã bị Sở Kiếm Thanh luyện hóa, hòa làm một thể với Thần Đài của hắn, muốn tách Thiên Ngọc Kiếm Hỏa ra, chỉ có thể trực tiếp kéo Thiên Ngọc Kiếm Hỏa ra khỏi Thần Đài!
Đau quá!
Nỗi đau khó mà tưởng tượng được!
Đau đến tận trong linh hồn!
Khuôn mặt Sở Kiếm Thanh vặn vẹo, làn da run rẩy, gào thét thống khổ.
Dù kiên nghị như Sở Kiếm Thanh cũng không chịu được thống khổ bực này.
Hắn quát ầm lên: "Thánh Tử, giết ta đi, van ngươi! Giết ta đi!"
Tần Đình nhìn thảm trạng của Sở Kiếm Thanh, trên mặt có vẻ không đành lòng, thương hại nói:
"Sở huynh, Thiên Ngọc Kiếm Hỏa đã bị ngươi luyện hóa, muốn hoàn mỹ lấy được chỉ
có thể tách ra khi ngươi còn sống."
"Nếu ngươi chết ngay bây giờ, Thần Đài biến mất, uy lực của Thiên Ngọc Kiếm Hỏa cũng sẽ bị tổn hao nhiều."
Dứt lời, hắn khẽ thở dài: "Sở huynh, tạm thời nhẫn nại một lát, đợi ta lấy được Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, sẽ lập tức tiễn ngươi lên đường."
Sở Kiếm Thanh không tin nổi nhìn Tần Đình, mặc dù Tần Đình tỏ vẻ không đành lòng, nhưng trong mắt lại không có chút tình cảm nào, động tác trong tay cũng không chậm lại dù chỉ một chút.
Sở Kiếm Thanh tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Ma quỷ, ngươi là ma quỷ"
Nam Nguyệt Cốc, tràn đầy tiếng gào thét thống khổ làm người ta sợ hãi.