Chương 235: Vương gặp vương
Đại công tử Thiên Phủ mỉm cười nhìn về hướng Vân Ninh Đảo, nói khẽ: "Đó chính là Linh đảo Huyền Thiên Thánh Tử mua sao?"
Thị nữ sau lưng đáp: "Vâng, trước kia là Linh đảo của Chu thị nhất tộc, sau này chuyển nhượng lại cho Huyền Thiên Thánh Tử."
Đại công tử Thiên Phủ gật đầu, đang muốn nói gì đó. Bỗng nhiên trong lòng có linh cảm, hắn quay người nhìn về một hướng.
Hướng kia bỗng nhiên xuất hiện một cỗ phi xa.
Toàn bộ bầu trời đạo âm đại thịnh, trong chốc lát, toàn bộ đế đô hơn mười vạn dặm đều có thể nghe thấy đạo âm như truyền đến từ cửu thiên!
Một chiếc phi xa từ phương xa bay tới, chung quanh phi xa bao phủ đạo văn, đạo văn hóa thành những nữ tử dung mạo tuấn mỹ, dây lưng tung bay, bay múa chung quanh phi xa.
Nhân vật đứng đầu thế hệ tuổi trẻ Trung Châu, Ngọc Tiêu Thánh Tử đến.
Đám người đế đô cũng phát hiện Thiên Dụ Phi Xa đã đến, đồng loạt kinh hô.
"Thiên Dụ Phi Xa!"
"Thiên Dụ Phi Xa! Ngọc Tiêu Thánh Tử đến!"
"Cuối cùng Ngọc Tiêu Thánh Tử đã tới!"
Phía trên Thiên Dụ Phi Xa, một người trẻ tuổi mặc pháp bào màu vàng óng đứng chắp tay, thần sắc nhàn nhạt.
Tướng mạo hắn anh tuấn, khí thế phi phàm, khí tràng kinh người, như là một thanh bảo kiếm sắc bén, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, lại không thể coi nhẹ.
Đó chính là Ngọc Tiêu Thánh Tử, Chư Tử Hằng! Ngọc Tiêu Thánh Tử nhìn thấy Đại công tử Thiên Phủ, lông mày nhíu lại, như cười như không nói: "Thế nào, Đại công tử Thiên Phủ đang đợi ta sao?"
Hắn và Đại công tử Thiên Phủ tranh đấu đã lâu, là đối thủ một mất một còn cạnh tranh với nhau nhiều năm.
Chỉ cần có cơ hội là muốn đả kích tâm cảnh của Đại công tử Thiên Phủ.
Dù sao, hắn vừa tới đế đô đã phát hiện Đại công tử Thiên Phủ đứng trên Lưu Ly Phi Chu, người không biết chuyện nhìn thấy sẽ tưởng là đang chờ hắn thật.
Đại công tử Thiên Phủ nghe lời ấy của Ngọc Tiêu Thánh Tử, cười lắc đầu.
Hắn nhìn Ngọc Tiêu Thánh Tử, chân thành nói: "Không phải ta đang chờ Ngọc Tiêu Thánh Tử, chỉ là Thiên Dụ Phi Xa của Ngọc Tiêu Thánh Tử có tốc độ quá chậm, đi phía sau ta mà thôi."
Mặc dù Thiên Dụ Phi Xa vô cùng huyền bí, đạo văn gia thân, là một kỳ bảo, nhưng quả thực không chú trọng đến tốc độ.
Đại công tử Thiên Phủ nói vậy cũng không sai. Ngọc Tiêu Thánh Tử mỉm cười, không để ý chút nào, chỉ nhìn Đại công tử Thiên Phủ.
Đám người đế đô thấy cảnh này cũng không hề ngạc nhiên.
Ngọc Tiêu Thánh Tử và Đại công tử Thiên Phủ chính là đối thủ nhiều năm, mỗi lần gặp mặt đều đối chọi gay gắt, đầy mùi thuốc súng.
Thần sắc Ngọc Tiêu Thánh Tử khẽ động nhìn về phía Vân Ninh Đảo, mỉm cười: "Đó chính là trụ sở của Huyền Thiên Thánh tử ư?"
Trong mắt Đại công tử Thiên Phủ lóe lên một tia tinh quang, nhưng không lên tiếng, chỉ cười không nói.
Ngọc Tiêu Thánh Tử cười ha ha một tiếng, nói: "Nghe đồn Huyền Thiên Thánh Tử có một thân tu vi sâu không lường được, ta cũng rất hiếu kỳ."
Hắn hướng về phía Vân Ninh Đảo, cao giọng quát: "Xin Huyền Thiên Thánh Tử ra gặp một lần!"
Hắn vừa quát, một cỗ sóng âm mắt trần có thể thấy được từ trong miệng hắn phóng ra.
Cỗ sóng âm này phóng lên tận trời, hướng về phía Vân Ninh Đảo.
Giữa không trung hiện lên vô số đạo văn, cỗ sóng âm này lại biến thành một Cự
Long kim sắc dài đến ngàn dặm! Nó gầm thét lao về phía Vân Ninh Đảo!
Ngọc Tiêu Thánh Tử quát lên lại có uy lực hủy thiên diệt địa như thế!
Trong mắt Đại công tử Thiên Phủ lóe lên dị sắc, không ngờ Ngọc Tiêu Thánh Tử vừa nói xuất thủ thăm dò liền lập tức thực hiện. .
Nhưng hắn cũng vui vẻ quan khán, thực lực Huyền Thiên Thánh Tử ra sao, hắn cũng vô cùng hiếu kì.
Trong nháy mắt Cự Long kim sắc đã bay đến bầu trời Vân Ninh Đảo, ầm vang lao xuống như muốn đụng nát toàn bộ Vân Ninh Đảo!
Bỗng nhiên, giữa thiên địa vang lên một tiếng cười khẽ.
Cự Long kim sắc dài đến ngàn dặm kia vẫn không giảm tốc độ, cấp tốc vọt tới Vân Ninh Đảo.
Nhưng thân thể Cự Long kim sắc lại bị một lực lượng vô hình không ngừng phân giải, hóa thành từng đạo văn tiêu tán trong hư không.
Đến khi Cự Long kim sắc chạm đến Vân Ninh Đảo thì cũng đã hoàn toàn tiêu tán!
Một kích hủy thiên diệt địa của Ngọc Tiêu Thánh Tử lại bị Huyền Thiên Thánh Tử
hóa giải vô thanh vô tức!
Đại công tử Thiên Phủ nhắm hai mắt lại, xem ra một thân tu vi của Huyền Thiên Thánh Tử đúng là sâu không lường được,
Ngọc Tiêu Thánh Tử mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ âm trầm.
Lần thăm dò này, tuy hắn chỉ tiện tay ra một kích, không dùng quá nhiều thực lực, nhưng bị Huyền Thiên Thánh Tử vô thanh vô tức hóa giải lại là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.
Trong lòng Ngọc Tiêu Thánh Tử lẩm bẩm: Huyền Thiên Thánh Tử.
Bỗng nhiên, trên không đế đô bỗng nhiên truyền đến một cỗ khí tức trùng trùng điệp điệp, dường như có một thần linh từ cửu thiên giáng lâm đến thế gian, thần thánh trang nghiêm, khiến cho người ta kính sợ.
Hư không đột nhiên có chút dập dờn, như là mặt hồ lẳng lặng nổi lên gợn sóng.
Một người trẻ tuổi mặc hoa bào tử sắc chậm rãi xuất hiện từ trong hư không.
Hắn giống như là Thần linh hạ phàm, lúc xuất hiện cho người ta cảm giác dường như thần linh đi ra từ trong hư không.
Đó chính là Huyền Thiên Thánh Tử, Tần Đình!