Chương 234: Đại công tử Thiên Phủ
Mặc dù Sở Kiếm Thanh chết khiến Trung Châu chấn động rất lớn, nhưng mọi người cũng nhanh chóng dời đi lực chú ý.
Không phải là vì Sở Kiếm Thanh không quan trọng, nếu là lúc trước, chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng Trung Châu rất nhiều năm.
Nhưng hiện tại có một chuyện càng quan trọng hơn hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Đó chính là Dao Trì thịnh hội, sắp mở ra.
Chuyện này là thịnh sự ngàn năm hiếm gặp của Trung Châu, cũng là một thịnh sự
của toàn bộ thiên hạ.
Đương nhiên sẽ hấp dẫn vô số người chú ý.
Dao Trì thịnh hội do thánh địa đệ nhất Trung Châu, Lâm Lang Tiên Cảnh chủ trì tổ
chức.
Đến nay không biết đã tổ chức bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi một lần Dao Trì thịnh hội đều có vô số người trẻ tuổi xuất sắc trổ hết tài năng.
Mà những người trẻ tuổi nổi danh nhờ Dao Trì thịnh hội này thường có được thành tựu cực lớn.
Cho nên, Dao Trì thịnh hội cũng được xưng là thiên tài hội, quần anh hội.
Mà Dao Trì cách đế đô không xa về phía Tây, cho nên vô số thiên tài vô danh khắp nơi vội vã, đều nhao nhao đuổi tới đế đô.
Bây giờ đế đô đã kín người hết chỗ.
Ngay cả hai đại danh lâu cũng nhiều lần đề cao tiêu chuẩn ở lại.
Hiện giờ không phải là đỉnh cấp thiên kiêu, căn bản là không có tư cách vào ở
thập đại danh lâu.
Không có cách nào, bây giờ thiên kiêu tụ tập tại đế đô, đây chính là thời điểm hội tụ thiên tài trong toàn bộ thiên hạ!
Những nhân vật thiên tài bình thường, hiện tại cũng thành người qua đường.
Mà khi thời gian Dao Trì thịnh hội mở ra đang tới gần, một vài siêu cấp thiên kiêu cũng giáng lâm đế đô.
Trung Châu, đế đô.
Trên không bỗng nhiên xuất hiện một chiến thuyền vô cùng to lớn, trên chiến thuyền có vô số kiên giáp, khí thế có vẻ cực kì hào hùng.
Đám người đế đô nhìn thấy chiếc chiến thuyền này kinh khủng như thế, biết rằng chắc chắn lại là một vị thiên kiêu nào đó đến.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
"Không biết là vị thiên kiêu nào?"
"Xem phong cách của toà phi hành bảo khí này, có vẻ không phải là người Trung Châu ta."
"Không sai, hẳn là thiên kiêu Nam Cương hoặc là Bắc Vực."
Một vị lão giả kiến thức rộng rãi có vẻ đã nhớ ra cái gì đó, cao giọng nói: "Đây là thừa giá của Thánh Tử Lưu Quang Tông, thánh địa Bắc Vực! Là Lưu Quang Thánh Tử "
Thực lực đứng đầu trong các thánh địa tại Bắc Vực, mà Lưu Quang Thánh Tử cũng đứng đầu thế hệ tuổi trẻ Bắc Vực. Lưu Quang Tông chính là thế lực đầu lĩnh tại Bắc Vực.
Không biết qua bao lâu, lại có mấy chiếc phi thuyền thừa giá bay tới.
"Là Vân Lang Thánh Nữ Tây Thổ!"
"Là Hoàng Tuyền Thánh Tử Nam Cương! Hoàng Tuyền Tông chính là bá chủ Nam Cương, Hoàng Tuyền Thánh Tử có uy danh vô cùng hiển hách!"
Bỗng nhiên, trên bầu trời, một đạo tường vân bay tới, có vẻ bên trong tường vân có một tòa cung điện tựa như ảo mộng.
Thấy vậy, mọi người cao giọng nói: " Bạch Ngọc Thánh Tử của Trung Châu ta đến rồi!"
Bạch Ngọc Thánh Tử, chính là Thánh Tử Bạch Ngọc Kinh, Thánh địa Trung Châu, thiên kiêu nổi danh cùng Đan Hà Thánh Nữ, là thiên kiêu đệ nhất Trung Châu.
Sau đó, toàn bộ đế đô tràn đầy phật âm, một tôn Đại Phật kim quang chói mắt dâng lên, khuôn mặt mỉm cười từ bi, đám người đế đô nhìn thấy tôn Đại Phật này, đều
có xúc động muốn quy về phật môn.
Cũng may Đại Phật lập tức biến mất không thấy gì nữa, đám người lập tức thanh tỉnh.
Bọn họ nhìn nhau, dị tượng bực này, khẳng định là Pháp Tướng, Phật Đà chuyển thế, thủ tịch Kim Cương Tông trong truyền thuyết mới có thể làm ra.
Bạch Ngọc Thánh Tử cũng thấy cảnh này, trong lòng run lên; Pháp Tướng đã tu thành phật tâm.
Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, dẫn theo rất nhiều người hầu phẩy tay áo bỏ đi.
Bỗng nhiên, có người hoảng sợ nói: “ Đại công tử Thiên Phủ đến!"
Đám người nhìn theo, hào quang từ đằng xa dâng lên khỏi mặt đất, vô số đạo nghê hồng thụy khí bốc lên, cách xa mà vẫn có thể nghe được từng tiếng tiên nhạc, dễ
nghe êm tai.
Bỗng nhiên có một đạo mây đỏ dâng lên, kéo dài trăm dặm, trải giữa không trung, hóa thành cây cầu mây.
Một tòa bảo hoa lao vùn vụt tới, trong nháy mắt đã tới trên bầu trời đế đô.
Toàn thân nó dát lưu ly bảo ngọc, đẹp tựa ảo mộng, chính là thừa giá của Đại công tử Thiên Phủ, Lưu Ly Phi Chu!
Cửa Lưu Ly Phi Chu mở rộng, đám người nhìn lại, thấy đối diện cửa bảo hoa treo một bức Tuế Hàn Tam Hữu Đồ, thanh trúc, tuyết mai, hàn tùng, cô sơn, sông băng, ý cảnh xa xăm.
Đám người đều gật đầu, tài văn chương của Thiên Phủ Đại công tử thật tốt, hắn đã từng hóa thân thành thư sinh phổ thông đi thi, nhất cử trúng trạng nguyên.
Một người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh xuất hiện trên Lưu Ly Phi Chu, khuôn mặt tuấn tú như là một thư sinh. Khí tức hắn ôn hòa, mặt mỉm cười, ôn nhu thân thiết tựa như đại ca ca nhà bên.
Nhưng không ai có dũng khí khinh thường vị thư sinh trẻ tuổi luôn mỉm cười này.
Đây chính là Trang Mộng Điệp, Đại công tử Thiên Phủ uy chấn Trung Châu, nổi danh cùng Ngọc Tiêu Thánh Tử, cùng xưng là song kiêu Trung Châu!
Ngọc Tiêu Thánh Tử chính là thiên kiêu đệ nhất Trung Châu, thiên phú tu vi, tâm cơ mưu kế không điểm nào là không kiệt xuất, được xưng là người có thiên tư
thành thần.
Mà Thiên Phủ Đại công tử có thể chống lại Ngọc Tiêu Thánh Tử mà không rơi vào thế hạ phong, có thể hiểu được năng lực của người này thế nào!
Đây chính là siêu cấp thiên kiêu chân chính!