Chương 236: Chú định không thể làm bằng hữu!
Huyền Thiên Thánh Tử Tần Đình, Ngọc Tiêu Thánh Tử Chư Tử Hằng, Đại công tử Thiên Phủ Trang Mộng Điệp, tam đại thiên kiêu đương thời lơ lửng giữa không trung, đối mặt với nhau tạo thành thế chân vạc.
Ba người trẻ tuổi này đều là thiên kiêu đứng đầu thiên hạ, có khí chất hoàn toàn khác biệt nhau.
Đại công tử Thiên Phủ là nước, nước tĩnh lặng, nước ở trong vạn vật mà không tranh. Nước là thứ mềm mại tốt đẹp nhất, bao phủ bao dung, ít thì lặng lẽ, nhiều thì mãnh liệt!
Ngọc Tiêu Thánh Tử là lửa, sức nóng thiêu tận trời, hắn dũng cảm mãnh liệt, vô cùng cường thế như lửa, thẳng tiến không lùi!
Mà Huyền Thiên Thánh Tử, thì là núi. Ổn trọng như núi, sâu không lường được như
núi cao vực sâu. Bao dung vạn vật đại đạo, giống như thần linh.
Đám người đế đô hào hứng nhìn cảnh này, ba người này là ba người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thiên hạ.
Bọn họ có thiên phú tuyệt thế, chiến lực phi phàm.
Bọn họ có tâm cơ thâm trầm, mưu kế vạn đạo.
Bây giờ, tam đại thiên kiêu tề tụ, cảnh tượng này đáng giá để bọn họ khắc ghi cả
đời!
Một lão giả tóc trắng nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói: "Có thể tận mắt chứng kiến tam đại thiên kiêu tề tụ, so đấu với nhau, luận đạo cùng nhau, đời này ta không còn gì hối tiếc."
Mọi người xung quanh nghe lão nói một mình cũng đồng cảm gật đầu.
Huyền Thiên Thánh Tử, Ngọc Tiêu Thánh Tử, Đại công tử Thiên Phủ, ba người đều là siêu cấp thiên kiêu.
Ở thời đại khác, mấy ngàn năm mới xuất hiện một người .
Nhưng hiện tại lại đồng thời xuất hiện ba siêu cấp thiên.
Đối với các thiên kiêu khác mà nói, chuyện này quả là bất hạnh.
Bởi vì ba người này tồn tại, cho nên số phận đã định sẵn, đời này kiếp này các thiên kiêu khác chỉ có thể ngưỡng vọng bọn họ, là bàn đạp của bọn họ.
Nhưng đối với những tu sĩ phổ thông như bọn họ thì đó lại là may mắn.
Ba siêu cấp thiên kiêu cùng một thời đại, tranh phong với nhau, chứng tỏ đây là một thời đại thịnh thế!
Ngọc Tiêu Thánh Tử bình thản quan sát đánh giá Tần Đình, trong lòng có mấy phần ngưng trọng.
Vị Huyền Thiên Thánh Tử này đúng là không phụ danh tiếng, với Đại công tử Thiên Phủ, hắn vẫn có thể nhìn ra một hai phần hư thực.
Nhưng vị Huyền Thiên Thánh Tử này lại như chìm trong sương mù, căn bản là nhìn không thấu.
Đại công tử Thiên Phủ cũng mỉm cười hứng thú, vị Huyền Thiên Thánh Tử này xác thực là bất phàm!
Mà trong lòng Tần Đình cũng hơi cảm thán.
Tại Đông Hoang, hắn đã gặp không ít thiên kiêu cực kì xuất sắc. Giang Trung Bạch, Nguyên Thủy Thánh Tử, Dịch Thủy Hàn, bọn họ đều là thiên tài xuất sắc có chiến lực phi phàm. Nhưng so với Ngọc Tiêu Thánh Tử và Đại công tử Thiên Phủ
trước mắt thì vẫn kém hơn mấy phần. Quanh thân Ngọc Tiêu Thánh Tử và Đại công tử
Thiên Phủ hiển hiện đạo văn, khí tức sâu không lường được, rõ ràng tu vi căn cơ
cũng cực kì thâm hậu.
Trung Châu không hổ là trung tâm thiên hạ, địa linh nhân kiệt, đạo pháp hưng thịnh.
Chỉ có địa phương bực này mới có khả năng dựng dục ra siêu cấp thiên kiêu như
Ngọc Tiêu Thánh Tử và Đại công tử Thiên Phủ!
Là rồng trong nhân gian, có thể tranh phong cùng mình!
Tần Đình hưng phấn, không có địch thủ tại Đông Hoang, hắn cảm thấy có chút tịch mịch.
Bây giờ gặp được hai vị thiên tài có thể tranh phong với mình tại Trung Châu.
Rốt cuộc, con đường thành thần của hắn không còn quá mức tịch mịch!
Đại công tử Thiên Phủ bỗng nhiên mỉm cười nói: "Đã sớm nghe danh Huyền Thiên Thánh Tử, đáng tiếc không có duyên gặp được, hôm nay gặp gỡ đúng là tam sinh hữu hạnh."
Tần Đình nhìn Đại công tử Thiên Phủ, mặc dù người này đang mỉm cười, vẻ ngoài giống như thư sinh, nhưng tâm cơ âm trầm, không thể khinh thường.
Hắn mỉm cười đáp: "Thanh danh của Đại công tử Thiên Phủ, ta ở tại Đông Hoang cũng đã từng nghe nói, hôm nay gặp mặt quả thật là danh bất hư truyền."
Ngọc Tiêu Thánh Tử cũng mỉm cười nói: "Huyền Thiên Thánh Tử danh chấn Trung Châu, ta rất hiếu kì, hôm nay đã có thể như nguyện.”
Tần Đình mỉm cười, thản nhiên nói: "Hư danh mà thôi, thật ra thì hỏa khí của Ngọc Tiêu Thánh Tử có vẻ hơi lớn."
Trong mắt Ngọc Tiêu Thánh Tử chợt lóe lên dị sắc, hắn biết Tần Đình đang nói đến chuyện hắn bỗng nhiên xuất thủ thăm dò.
Bỗng nhiên xuất thủ thăm dò đúng là không ổn, nhưng xưa nay Ngọc Tiêu Thánh Tử
là người cường thế, hắn làm việc hoàn toàn theo tâm trạng.
Vậy nên mặc dù Đại công tử Thiên Phủ có thể chống lại hắn, nhưng đa số thời gian đều bị hắn áp chế mấy phần.
Dù chuyện vừa rồi do hắn gây ra, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn mỉm cười, nhưng không lên tiếng.
Trước khi tới đây, sư tôn Lục chân nhân đã phân phó hắn, tốt nhất là có thể bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với Huyền Thiên Thánh Tử.
Dù sao, phía sau Huyền Thiên Thánh Tử là Huyền Thiên Tông bá chủ Đông Hoang, một trợ lực cực kì cường đại.
Cho nên Ngọc Tiêu Cung hi vọng có thể bày tỏ thiện ý với Huyền Thiên Tông.
Nhưng hôm nay gặp được Huyền Thiên Thánh Tử, Ngọc Tiêu Thánh Tử liền biết chuyện này tuyệt đối không thể!
Vị Huyền Thiên Thánh Tử này, mặt ngoài nhìn như hữu lễ, giống như công tử thế
gia.
Nhưng trên thực tế hắn lại là một người giống mình, vô cùng cường thế, không chấp nhận được một chút dị tâm nào.
Một núi không thể chứa hai hổ, hắn và vị Huyền Thiên Thánh Tử này.
Chú định không thể làm bằng hữu!