Chương 239: Thí luyện cự thú
Sau khi truyền tống đến Tranh Tịch bí cảnh, đám người đều chấn động.
Đây không phải là một bí cảnh, bởi vì nó đã có thể coi là một tiểu thế giới!
Cây cối to lớn cao ngất trong mây, từng ngọn núi nối tiếp như rừng, bia đá cổ
xưa, kiến trúc và cung điện thần bí tạo thành một bức tranh tráng lệ.
Thần quang lóe lên, Tần Đình đã được truyền tống đến bên trong Tranh Tịch bí cảnh.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện quả nhiên Mộ Thanh Di đã không còn bên cạnh.
Xung quanh hắn có không ít cường giả, nhưng không nhận ra ai, cũng là mới truyền tống tới.
Những người khác nhìn thấy Tần Đình thì lập tức nhận ra, họ đều lộ vẻ kiêng dè, cấp tốc lui lại.
Bọn họ đương nhiên đều biết đến uy danh của Huyền Thiên Thánh Tử, bọn họ tự biết thực lực bản thân và Tần Đình có chênh lệch quá lớn, nên đều nhượng bộ.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì khiến vị Huyền Thiên Thánh Tử này khó chịu trong lòng, có lẽ mình sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài.
Thế nhưng mình là thiên tài được tông môn kỳ vọng, nếu thảm hại như vậy trở về, ngay cả Dao Trì thịnh hội cũng không tham gia, vậy thì nào còn mặt mũi nào nữa!
Bỗng nhiên, một tiếng thú rống kinh người truyền đến, một quái vật khổng lồ xông vào trong đám người, đại khai sát giới!
Cự thú có thân thể cực kì to lớn, quanh thân bao phủ dung nham, toàn thân mọc vảy, sau lưng mọc hai cánh, ầm vang rơi vào giữa đám người.
Tiếng kêu to của nó khiến mọi người chấn động đến mức khí huyết sôi trào, sau đó nó lập tức há miệng cắn đứt ngang người một cao thủ trẻ tuổi, nhai rau ráu, máu thịt vẩy ra!
Trước khi cao thủ trẻ tuổi kia chết đã bị thần quang bao lấy rồi biến mất, hiển nhiên là đã bị truyền tống ra ngoài.
Nhưng dù như thế, chắc chắn người này đã bị trọng thương!
Cự thú vẫy đuôi, quét bay hơn mười vị cường giả trẻ tuổi, những người đó hộc máu giữa không trung! Rồi lập tức bị thần quang bao lấy, biến mất.
Đám người phản ứng lại, vô số đạo thần thông bay ra hung hăng đánh về phía cự
thú kia.
Những người này đều là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi, tu vi cực kì thâm hậu, có vô số thần thông hủy thiên diệt địa!
Thế nhưng cự thú lắc lư thân thể, từ trong cơ thể nó tuôn ra vô số phù văn cổ
quái, từng đạo phù văn sáng lên trải rộng toàn thân, vậy mà có thể chặn lại toàn bộ công kích của vô số cường giả, lông tóc vô thương!
"Làm sao có thể!"
Một vị thiên kiêu Nam Cương kinh hô, bọn họ đều là nhân vật thiên tài thực lực bất phàm, vậy mà khi hợp lực rồi vẫn không giết chết được một con cự thú! Một vị
thiên kiêu Trung Châu hình như đã nhớ tới gì đó, nghẹn ngào kêu lên: "Ta biết rồi, đây là thí luyện cự thú!"
"Là thí luyện cự thú do thần linh sáng tạo!"
Trong lòng mọi người đại chấn, thí luyện cự thú do thần linh sáng tạo? Chẳng lẽ
là Tổ sư khai sơn của Lâm Lang Tiên Cảnh, Lâm Lang lão tổ sáng tạo ra sao? Nhưng bọn họ cũng đều là nhân vật thiên tài, đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Dường như
một vị thiên kiêu đã phát hiện ra gì đó, hô lên: "Dùng pháp bảo, cự thú này không chống đỡ được pháp bảo!"
Đám người như vừa tỉnh mộng, lập tức tế ra pháp bảo, bọn họ là thiên kiêu của tông môn, pháp bảo đều cực kì cường đại.
Vô số pháp bảo che khuất bầu trời đánh về phía thí luyện cự thú, cự thú bị vô số
pháp bảo tấn công đến mức liên tục gầm rú.
Thậm chí vài người có thực lực tu vi cực kì cường đại, có thể phá vỡ thần phù hộ
thể của nó, làm nhục thân của nó bị thương.
Nhưng, thí luyện cự thú này vẫn cực kỳ cường hãn, nó vẫn chưa chết, vô cùng tức giận vọt về phía đám người.
Nhưng nội tình của đám cường giả trẻ tuổi này lại không ít, vô số pháp bảo thần thông tung ra, cuối cùng cũng giết chết được thí luyện cự thú.
Dù như thế, những thiên kiêu này cũng thở hồng hộc, pháp lực hao hết, như là trải qua một trận đại chiến! Bỗng nhiên, một tiếng thú rống kinh người vang lên, lại thêm một thí luyện cự thú xuất hiện sau lưng mọi người.
Nhìn thấy đầu thí luyện cự thú này, đám người kinh hãi, bọn họ đã sức cùng lực kiệt, không còn dư lực chống cự.
Nhưng, thí luyện cự thú lại không chọn bọn họ làm mục tiêu, mà là phóng về phía Tần Đình đang đứng chắp tay!
Nhìn thấy thí luyện cự thú phóng về phái Huyền Thiên Thánh Tử, không ít người ánh mắt lấp lóe.
Bọn họ nghe nói Huyền Thiên Thánh Tử rất mạnh, vậy thì nhất định Huyền Thiên Thánh Tử có thể ngăn cản thí luyện cự thú một lát, đủ thời gian để bọn họ thoát khỏi nơi đây
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị thoát đi, lại chợt nhìn thấy một màn không thể tin nổi.
Chỉ thấy Huyền Thiên Thánh Tử bình thản đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng vạch một
cái, thanh âm đứt gãy vang lên.
Thân thể thí luyện cự thú run lên, dừng bước chân. Từ đầu tới đuôi xuất hiện một cái khe.
Sau đó khe hở càng lúc càng lớn, rồi phụt một tiếng!
Thí luyện cự thú bị chia làm hai nửa, huyết vụ đầy trời!
Nó đã bị một kích của Tần Đình chém chết!
Đám thiên kiêu ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy sự khó tin.
Thí luyện cự thú cường hãn thế nào, bọn họ đã có trải nghiệm khắc sâu, hiểu được rất rõ, tập hợp lực lượng của tất cả bọn họ mới miễn cưỡng chém giết được một đầu thí luyện cự thú.
Mà vị Huyền Thiên Thánh Tử này chỉ tiện tay xuất chiêu lại có thể giết chết thí luyện cự thú.
Chênh lệch trong đó…
Một vị thiên kiêu lẩm bẩm nói: "Huyền Thiên Thánh Tử. . . quá mạnh."