Chương 240: Huyền ngọc
Nhìn thấy Tần Đình tiện tay chém giết thí luyện cự thú, thần sắc đám thiên kiêu tràn đầy kính sợ.
Cuối cùng bọn họ đã biết rõ chênh lệch giữa họ và Huyền Thiên Thánh Tử lớn đến cỡ nào!
Họ đều nhìn Huyền Thiên Thánh Tử bằng ánh mắt kính úy, rồi đám người nhao nhao rời đi, đi tìm huyền ngọc.
Dù sao, thông qua Tranh Tịch thí luyện mới là quan trọng nhất!
Một ngày nhanh chóng trôi qua, lúc này Tần Đình mới cảm nhận rõ được bí cảnh này rộng lớn cỡ nào.
Bí cảnh bình thường rộng vạn dặm đã tính là to lớn.
Mà Tranh Tịch bí cảnh này, sợ là ít nhất phải rộng mười vạn dặm!
Tần Đình chưa từng nhìn thấy huyền ngọc.
Nhưng trên mặt hắn lại không có chút vẻ lo lắng nào.
Không thu hoạch được huyền ngọc, một phần nguyên nhân là vì huyền ngọc khó tìm, nhưng cũng có nguyên nhân rất lớn chính là, Tần Đình không chú tâm tìm kiếm.
Bí cảnh này là bí cảnh do thần linh luyện chế, trong đó ẩn chứa một tia thần tính.
Tần Đình vẫn luôn cảm thụ tia thần tính kia, hi vọng có thể trải nghiệm một chút thần vận của thần linh.
Còn huyền ngọc, tìm được là chuyện tốt.
Nếu không thấy, vậy thì tùy tiện cướp đoạt của ai cũng được.
Về phần người kia có thể vì chuyện này mà đạo tâm dao động hay không, Tần Đình không quan tâm.
Tranh Tịch bí cảnh, trong một sơn cốc.
Một người trẻ tuổi hưng phấn nhìn một gốc Linh Thụ sâu trong sơn cốc, phía trên Linh Thụ có một khối ngọc thạch lập loè sáng lên, đạo văn vờn quanh.
Đó chính là huyền ngọc hắn tìm kiếm đã lâu!
Người trẻ tuổi này là Phương Hóa Càn, thiên kiêu Bắc Vực, thủ tịch đệ tử của Nam Đấu Tông, một đại phái tại Bắc Vực.
Phương Hóa Càn là cảnh giới Thần Đài hậu kỳ, tu vi vô cùng thâm hậu, cũng là một nhân vật cực kì xuất sắc tại Bắc Vực.
Phương Hóa Càn thu khối huyền ngọc kia, vô cùng hài lòng.
Có khối huyền ngọc này, hắn có thể chân chính tham gia Dao Trì thịnh hội!
Hắn biết, mặc dù thực lực hắn không tồi, nhưng lại không thể sánh bằng những siêu cấp thiên kiêu kia.
Lần này tham gia Dao Trì thịnh hội, hắn đã đặt mục tiêu là cùng đài luận đạo với toàn bộ thiên kiêu trong thiên hạ, như vậy nhất định có thể khiến tầm mắt của hắn được mở mang rất nhiều. Giao lưu với thiên kiêu khắp chốn, mình nhất định sẽ
được lợi không nhỏ! Đúng lúc Phương Hóa Càn muốn quay người rời đi, chợt phát hiện sau lưng hắn có một người áo trắng!
Trong lòng hắn run lên, người này đến bên cạnh hắn từ khi nào, tại sao hắn không cảm giác được!
Nhìn tướng mạo người áo trắng, trong lòng Phương Hóa Càn cảm thấy nặng nề, miễn cưỡng cười nói: "Ra là Bạch Ngọc Thánh Tử."
Người áo trắng này chính là Bạch Ngọc Thánh Tử!
Bạch Ngọc Thánh Tử trào phúng nhìn Phương Hóa Càn, thản nhiên nói: "Giao huyền ngọc ra đi."
Phương Hóa Càn nghiêm túc trầm giọng nói: "Bạch Ngọc Thánh Tử làm vậy không khỏi quá bá đạo."
Bạch Ngọc Thánh Tử thấy Phương Hóa Càn không nguyện ý, hắn cười lạnh một tiếng, một vệt kim quang xông ra từ mi tâm hóa thành một đạo đao quang cực kì sắc bén, bổ hướng Phương Hóa Càn.
Hắn là Thánh Tử cao quý của Thánh địa Bạch Ngọc Kinh tại Trung Châu, xưa nay vẫn luôn xem thường thiên tài xuất thân từ nơi khác, cho rằng bọn họ đều là man di không ra gì.
Thấy Phương Hóa Càn cự tuyệt giao huyền ngọc ra, hắn lập tức ngang nhiên xuất thủ.
Phương Hóa Càn thấy Bạch Ngọc Thánh Tử một lời không hợp đã xuất thủ, vừa sợ vừa giận, hắn chợt quát một tiếng, một vị Tinh quan thân cao mấy trăm trượng xuất hiện sau lưng hắn.
Hư ảnh đạo tinh quan kia khí thế uy nghiêm, mặc dù không phải là hư ảnh thần linh, nhưng cũng đã đến cấp bậc Bán Thần, cực kì mạnh mẽ.
Hư ảnh Tinh quan đạo âm đại thịnh, vô số sao trời bảo vệ xung quanh, tinh quang sáng chói, vô cùng huyền diệu.
Tinh quan duỗi bàn tay khổng lồ chộp tới đạo kim quang kia.
Thế nhưng ai ngờ, đạo đao quang kim sắc nhìn như bình phàm không có gì lạ, chạm vào bàn tay khổng lồ của hư ảnh Tinh quan lại lập tức cắt nó vỡ nát.
Sau đó toàn bộ hư ảnh Tinh quan bị chém thành từng đạo văn, biến mất trong hư
không.
Thiên tài xuất thân đại phái Bắc Vực, đấu với Bạch Ngọc Thánh Tử, thiên kiêu thánh địa Trung Châu, giữa hai người có chênh lệch cực lớn!
Hư ảnh Tinh quan bị đánh tan, Phương Hóa Càn phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc uể oải, kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Thánh Tử.
Hắn không ngờ mình lại không đỡ nổi một chiêu! Phương Hóa Càn cắn răng một cái, ném huyền ngọc ra, nói: "Huyền ngọc cho ngươi, xin Bạch Ngọc Thánh Tử rời đi!
Trong lòng hắn tính toán, Tranh Tịch vẫn còn thời gian hai ngày, mình vẫn còn cơ
hội tìm thêm một huyền ngọc khác!
Nhất định phải tìm được huyền ngọc để tham gia lần Dao Trì thịnh hội này, nếu bỏ
lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này, chắc chắn hắn sẽ nuối tiếc cả đời!
Bạch Ngọc Thánh Tử cười lạnh, trào phúng: "Dao Trì thịnh hội là thịnh sự của Trung Châu, thứ man di như ngươi có thể tham gia được sao?
Dứt lời, hắn chỉ một ngón tay, ngực Phương Hóa Càn xuất hiện một lỗ máu, thần quang lập tức lóe lên bao phủ toàn thân Phương Hóa Càn rồi biến mất.
Bạch Ngọc Thánh Tử cười lạnh một tiếng, thu hồi huyền ngọc, quay người rời đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chốc lát đã bay xa ngàn dặm.
Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, ngừng lại, hắn thản nhiên nói: "Ra đi."