Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 242: Không xứng

Chương 242: Không xứng
Sắc mặt Bạch Ngọc Thánh Tử kịch biến, đạo kiếm trong tay quang mang đại thịnh, vung lên một kiếm, vội vàng chém về phía Sâm La Ấn.
Đạo kiếm từ ngắn biến dài, hóa thành một pháp kiếm dài, to lớn tới mấy vạn dặm, hung hăng bổ vào Sâm La Ấn.
Thế nhưng đạo kiếm kia khi gặp được Sâm La Ấn lại dễ dàng sụp đổ, hóa thành từng đoạn kiếm gãy, biến thành tro bụi.
Làm sao có thể như thế được!
Bạch Ngọc Thánh Tử hoảng hốt, chuôi đạo kiếm này chính là bí bảo Bạch Ngọc Kinh ban cho hắn, là bảo kiếm sát phạt chí bảo.
Vậy mà lại là bị thần thông của Huyền Thiên Thánh Tử đánh nát!
Cái này sao có thể được!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Sâm La Ấn đã ầm vang tiến tới gần đỉnh đầu hắn.
Một ấn Sâm La Ấn triển khai, Sâm La Vạn Tượng, phảng phất có rất nhiều Thần Ma Tử, Ma Kinh, trời xanh sụp đổ, gần như muốn chấn vỡ hư không.
Bạch Ngọc Thánh Tử gầm thét, thần thụ quang mang vạn trượng dưới chân bảo hộ hắn ở bên trong.
Thần thụ trở nên vô cùng to lớn, cao khoảng chừng hơn vạn trượng, vô số cành cây dâng lên, muốn đón lấy một ấn này.
Oanh!
Một ấn kia đánh vào gốc thần thụ phía trên đỉnh đầu hắn, đánh nổ cả tầng bảo hộ, núi lớn dưới chân Bạch Ngọc Thánh Tử cũng không chịu nổi sức mạnh này mà nổ
tung!
Thân thể Bạch Ngọc Thánh Tử cũng từ bên trong thần thụ bắn ra ngoài, bay xa đến mấy chục dặm, huyết nhục quanh thân dần dần sụp đổ, hóa thành huyết vụ bao quanh.
Một tiếng ầm vang, Bạch Ngọc Thánh Tử bắn ra từ trong phế tích, đạo văn quanh thân bốc lên, hóa thành đạo đạo linh quang, nhục thân nhanh chóng phục hồi như
cũ, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, hắn không nghĩ tới chính mình cũng không phải là đối thủ của Huyền Thiên Thánh Tử, đã vậy còn bại nhanh, thảm hại đến như vậy!
Bạch Ngọc Thánh Tử lạnh lùng nói: "Huyền Thiên Thánh Tử, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ta cũng có át chủ bài chưa hề dùng tới !"
"Thiên Ma Cầm!"
Bạch Ngọc Thánh Tử mở ra mi tâm, từ đó xuất hiện một cổ cầm.
Cổ cầm bay lên, càng lúc càng lớn, dài đến trăm trượng, rộng ba bốn mươi trượng, từng dây đàn không người tự đánh, đạo âm đại tác. Vạn âm cùng lúc vang lên, hóa thành đủ loại âm luật, các loại âm luật hóa thành vạn thú bôn đằng, đánh về phía Tần Đình!
Bạch Ngọc Thánh Tử không hổ là thiên kiêu hiếm có trong thiên hạ, nội tình thâm hậu, đạo âm cổ cầm diễn hóa cực kì phức tạp.
Âm luật cổ cầm búng ra liền có ngàn vạn tường giải âm luật sát phạt mà đến!
"Âm luật?" Trong mắt Tần Đình lóe lên một tia trào phúng. Thần niệm hắn khẽ
động, trước mắt hiện ra một cái chuông lớn!
Quanh thân chuông lớn đạo văn vờn quanh, rồng bay phượng múa. Hiển nhiên là một pháp bảo cực kì cường đại!
"Trấn Long Bảo Chung!"
Ngón tay Tần Đình gảy nhẹ, tiếng chuông chấn động, chỉ nghe "hoa" một tiếng, mắt trần cũng có thể thấy sóng âm vỡ bờ tràn ra.
Tiếng chuông rung trời, cùng đạo âm cổ cầm đối kháng, hai loại đạo âm này oanh kích vào nhau, hóa thành sóng xung kích triệt tiêu bốn phía.
Cổ cầm đạo âm phức tạp, âm luật thiên biến vạn hóa, diễn hóa đủ loại âm luật kỳ
diệu huyền diệu nhất thế gian.
Nhưng âm luật Trấn Long Bảo Chung lại vô cùng đơn giản, tiếng chuông vang lên, thùng thùng rung động. Như là âm thanh thiên đạo, đạo âm chấn động làm cho người ta cảm thấy không gì sánh nổi.
Đại đạo đơn giản nhất, đại âm hi thanh.
Tiếng chuông dù không biến hóa đa đoan giống như cổ cầm, nhưng uy lực mạnh hơn âm luật cổ cầm nghìn lần vạn lần!
Một tiếng ầm vang, sóng âm cổ chung dễ dàng đem cổ cầm âm luật hóa thành vạn thú bôn đằng chấn cho hôi phi yên diệt!
Lập tức sóng âm Trấn Long Bảo Chung truyền đến, Bạch Ngọc Thánh Tử bị bất ngờ
không kịp tránh né.
Bạch Ngọc Thánh Tử lập tức nghe được tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến, trong nháy mắt bạo hưởng, xương cốt toàn thân cơ hồ bị tiếng chuông chấn vỡ.
Bạch Ngọc Thánh Tử kêu lên thảm thiết, khắp cả người đều là huyết vụ, đập mạnh xuống mặt đất.
Kết cục của trận chiến, Bạch Ngọc Thánh Tử, một trong những thiên kiêu cao cấp nhất Trung Châu, thủ tịch đệ tử thánh địa Bạch Ngọc Kinh, bị Tần Đình dễ dàng đánh trọng thương!
Bạch Ngọc Thánh Tử ho ra máu, căm hận nhìn Tần Đình, cắn răng một cái, lấy huyền ngọc ra.
Gã oán hận nói: "' Huyền ngọc cho ngươi! Ta nhận thua!"
Tần Đình thu hồi huyền ngọc, tinh tế thưởng thức, mặt mỉm cười.
Nghe được lời ấy của Bạch Ngọc Thánh Tử, hắn có vẻ nghiền ngẫm, mỉm cười nói:
"Nhận thua?"
Bạch Ngọc Thánh Tử lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn thế nào?"
Tần Đình cười nhạt một tiếng, nói khẽ: "Dao Trì thịnh hội chính là nơi anh tài thiên hạ tụ hội, có điều ta thấy Bạch Ngọc Thánh Tử thực tế không được tính là anh minh cho lắm, trước hết mời Bạch Ngọc Thánh Tử đi ra chỗ khác."
Thanh âm hắn vẫn như cũ cực kì ôn hòa, nhưng lời nói ra lại làm cho Bạch Ngọc Thánh Tử phát lạnh.
Bạch Ngọc Thánh Tử kinh hãi, run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì. Ta cũng đã đưa huyền ngọc cho ngươi rồi!"
Tần Đình mỉm cười, giơ một ngón tay, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, hóa thành một đạo kiếm quang cực kì sắc bén, đâm về phía Bạch Ngọc Thánh Tử.
Hiện tại, Bạch Ngọc Thánh Tử đã sớm bị trọng thương, toàn thân xuất không nổi một tia pháp lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bạch Ngọc Thánh Tử gầm thét: "Huyền Thiên Thánh Tử, ngươi dám!"
Lời còn chưa dứt, một kiếm này đâm đến hắn, lập tức ánh sáng lóe lên, bao phủ
Bạch Ngọc Thánh Tử, cả người biến mất không còn gì nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất