Chương 243: Trò cười
Bên ngoài Dao Trì, bỗng nhiên lóe lên bạch quang.
Mọi người thấy bạch quang phát ra đều biết rõ lại có một tên xui xẻo bị thần quang đưa ra ngoài.
Một vị tu sĩ trẻ tuổi cười nói: "Ngươi đoán là thiên tài nơi nào bị đưa ra? Ta đoán là thiên tài Bắc Vực."
"Ta đoán là người Tây Thổ!"
"Ta đoán là thiên tài Đông Hoang!"
Đám người nhao nhao suy đoán, trận chiến đã trải qua hai ngày, có không ít thiên tài gặp hiểm cảnh bên trong bí cảnh mà bị thần quang đưa ra ngoài.
Mà người bị thần quang đưa ra, đại đa số đều là thiên tài Bắc Vực và Tây Thổ.
Đông Hoang thì có một ít, Trung Châu càng ít hơn, gần như là không có.
Sau khi những thiên tài này bị thần quang đưa ra đều vội vàng rời đi, không ai chịu đứng lại làm gì.
Mất mặt!
Lâm Lang Tiên Cảnh mời thiên tài khắp nơi, đương nhiên là không có khả năng phân biệt tiêu chuẩn chân thực của mỗi người.
Cho nên tiêu chuẩn chung chính là những thiên tài có danh khí lớn ở từng địa phương.
Cho nên người được mời đều là thiên tài thanh danh tại ngoại.
Mà để có thanh danh lớn như vậy thì cũng nói rõ bản thân những người đó có không ít bản lĩnh thật sự.
Nhưng cũng không bài trừ những kẻ có tiếng mà không có miếng, cho nên Tranh Tịch thí luyện, mục đích chính là muốn tuyển ra người có chân thực tài học.
Những người bị thần quang đưa ra, nói rõ lúc họ ở bên trong bí cảnh rơi vào tình thế nguy hiểm.
Hoặc là gặp phải hiểm cảnh, hoặc là gặp thí luyện cự thú, hoặc là bị người khác đánh bại.
Nhưng vô luận tình huống nào, đều chứng minh người đó thực lực không đủ.
Chỉ là một kẻ có tiếng mà không có miếng thôi.
Nói một cách khác, chính là hàng rởm.
Cho nên, những kẻ thất bại bị thần quang truyền tống ra, đương nhiên không có mặt mũi nào dừng lại nơi đây đều nhao nhao rời đi.
Bạch quang dần dần biến mất, đám người nhao nhao cười cợt nhìn về phía người kia.
Khi thấy rõ người bị thần quang đưa ra, đám người phảng phất như gặp quỷ, hai mắt trợn to, tràn đầy vẻ không thể tin.
Một vị tu sĩ trẻ tuổi lắp ba lắp bắp nói: "Là, là, là Bạch Ngọc. . . Bạch Ngọc Thánh Tử
Kẻ thất bại bị thần quang đưa ra lại là Bạch Ngọc Thánh Tử! Bạch Ngọc Thánh tử
của thánh địa Bạch Ngọc Kinh tại Trung Châu!
Điều này sao có thể! ? ?
Bạch Ngọc Thánh Tử chính là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Châu, mặc dù không đứng trên đỉnh thế hệ tuổi trẻ giống như Ngọc Tiêu Thánh Tử hay Đại công tử Thiên Phủ, nhưng nếu so với với thế hệ tuổi trẻ khác của Trung Châu cũng là người cực kì xuất sắc!
Chính là thiên tài hàng đầu thế hệ tuổi trẻ ở Trung Châu!
Lần này tham gia Dao Trì thịnh hội, cũng có vô số người xem trọng Bạch Ngọc Thánh Tử, cho rằng hắn có thể trổ hết tài năng giữa những anh tài thiên hạ.
Thế nhưng ...thế nhưng ngay cả cửa đầu tiên mà Bạch Ngọc Thánh Tử cũng không qua được? Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn. Đây thật sự
là thiên phương dạ đàm!
Được bao nhiêu người ký thác kỳ vọng, Bạch Ngọc Thánh Tử lại không thông qua được thí luyện Tranh Tịch. đến cả việc chân chính tham gia Dao Trì thịnh hội cũng làm không được.
Trong bí cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phương Hóa Càn có vẻ không thể tin nhìn Bạch Ngọc Thánh Tử, lập tức trên mặt tràn đầy vui sướng.
Trong lòng hắn vô cùng vui mừng trước nỗi đau của người khác!
Hắn vừa mới bị Bạch Ngọc Thánh Tử đánh ra chưa được bao lâu, mà tên Bạch Ngọc Thánh Tử này đã bị người khác đánh ra rồi.
Thật sự là thiên đạo có luân hồi, trời xanh có mắt!
Có điều hắn cũng biết rõ đây là ở Trung Châu, Bạch Ngọc Thánh Tử thế lớn, nếu chẳng may bị Bạch Ngọc Thánh Tử phát hiện hắn vui sướng trước tai họa của gã thì sẽ không phải chuyện hay gì, cho nên hắn quay người lặng lẽ rời đi.
Nhưng trong lòng lại cực kì thoải mái, sự không cam lòng do bị Bạch Ngọc Thánh Tử lấn ép không cánh mà bay, chỉ muốn cười to ba tiếng.
Còn có chuyện gì vui hơn so với việc kẻ thù của mình gặp xui xẻo chứ?
Sắc mặt Bạch Ngọc Thánh Tử vô cùng âm trầm, đặc biệt là cảm giác người chung quanh đang dùng ánh mặt không thể tin nhìn hắn, còn có người ẩn ý cười thầm, xì xào bàn tán, trong lòng càng vô cùng cuồng nộ.
Bạch Ngọc Thánh Tử vừa thẹn vừa hận, lần này, mặt của hắn coi như là ném đi được rồi!
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được, chỉ cần chưa đầy nửa tháng, hắn sẽ trở
thành trò cười cho toàn bộ Trung Châu!
Không, chính xác là trò cười cho toàn bộ thiên hạ!
Ai cũng biết rõ, hắn là thánh tử thánh địa Trung Châu mà đến cả vòng đầu Dao Trì thịnh hội cũng không qua được!
Về sau, hắn còn có mặt mũi nào mà đi hành tẩu giang hồ, xuất hiện trước mặt người khác?
Hắn còn có mặt mũi nào nhận lấy danh xưng thiên kiêu Trung Châu?
Thiên kiêu Trung Châu mà ngay vòng đầu Dao Trì thịnh hội cũng không qua được?
Việc này đối với thiên kiêu xưa nay nổi danh thiên hạ như Bạch Ngọc Thánh Tử là không thể tiếp nhận được.
Huyền Thiên Thánh Tử. .
Trong lòng Bạch Ngọc Thánh Tử hung tợn nặn ra bốn chữ này, trong lòng oán độc vô cùng.
Nhưng kèm theo đó lại có một cảm giác vô lực.
Nếu là người bên ngoài, hắn nhất định sẽ vận dụng toàn lực Bạch Ngọc Kinh đi trả
thù.
Thế nhưng thế lực sau lưng Huyền Thiên Thánh Tử quá lớn!
Huyền Thiên Tông là bá chủ Đông Hoang, không người nào nguyện ý đi đắc tội với bọn họ, huống chi Huyền Thiên Thánh Tử còn là dòng dõi đại tu sĩ Hóa Thần.
Với thân phận này càng làm cho người ta sợ ném chuột vỡ bình.
Tuy Bạch Ngọc Kinh là thánh địa cao quý ở Trung Châu, nhưng cũng không có đại tu sĩ Hóa Thần!
Bạch Ngọc Thánh Tử biết rõ, Bạch Ngọc Kinh nhất định sẽ không giúp hắn đối phó với Huyền Thiên Thánh Tử.
Trong lòng Bạch Ngọc Thánh Tử phẫn hận, cắn răng thề, thù này nhất định phải báo!
Nhưng rốt cuộc có thể báo được thù hay không, cũng chỉ có chính hắn rõ ràng.
Bạch Ngọc Thánh Tử nhìn đám người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, buồn bực xấu hổ, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.