Chương 244: Một cục đá hạ ba con chim
Trong bí cảnh Tranh Tịch, Tần Đình nhìn thấy Bạch Ngọc Thánh Tử biến mất, lộ ra vẻ mỉa mai.
Mặc dù hắn không biết rõ vì sao vị Bạch Ngọc Thánh Tử này lại tràn đầy không cam lòng và ác ý với hắn.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn đả kích vị thiên kiêu kiêu căng Trung Châu này.
Mặt ngoài Tần Đình vô cùng hữu lễ, tâm cảnh rộng lớn, cực kì đức độ.
Nhưng hắn chỉ rộng lượng đối với những người không có tính uy hiếp với hắn.
Tỉ như nếu ở Đông Hoang có một kẻ ở một môn phái nhỏ nói xấu hắn, Tần Đình cũng chỉ cười một tiếng, không thèm để ý chút nào.
Bởi vì Tần Đình biết rõ những tên sâu kiến này đối với hắn không có uy hiếp, coi như bọn họ ở phía sau mắng hắn cũng chỉ là cách an ủi bản thân của những kẻ yếu mà thôi.
Không thèm để ý bọn họ, còn có thể giúp cho thanh danh của hắn.
Cho nên mặc dù Tần Đình đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng thanh danh ở Đông Hoang vẫn không tệ.
Nhưng hắn biết Bạch Ngọc Thánh Tử có năng lực uy hiếp được hắn, Tần Đình sẽ lộ
ra diện mục chân thật nhất.
Có thù tất báo, tiên hạ thủ vi cường.
Cho nên lúc hắn vừa mới tiến vào bí cảnh tranh tịch liền để mắt tới vị Bạch Ngọc Thánh Tử này, nhất cử đánh bại gã, đuổi khỏi bí cảnh.
Khiến tên Bạch Ngọc Thánh Tử này bị đào thải từ cửa đầu tiên.
Chuyện này đương nhiên có thể khiến Bạch Ngọc Thánh Tử trở thành trò cười cho toàn bộ thiên hạ, nhưng mục đích Tần Đình không chỉ như thế.
Dao Trì thịnh hội chính là thịnh hội thiên hạ ngàn năm có một, là nơi mà thần thông đạo pháp khắp nơi giao lưu, người nào có thể trổ hết tài năng là người có thể rút ngắn cự ly đến gần việc lĩnh hội vô thượng chí bảo của Lâm Lang Tiên Cảnh, Thiên Ý Cổ Chung!
Đây chính là chí bảo Thần Linh, lĩnh hội được Thiên Ý Cổ Chung liền có thể có một tia cơ duyên lĩnh hội thần tính.
Thu hoạch một cơ duyên thành thần!
Nếu không thể tham gia Dao Trì thịnh hội, vị Bạch Ngọc Thánh Tử này không thể
nghi ngờ đã bỏ lỡ một bầu trời lớn cơ duyên!
Tương lai, đỉnh phong chỉ sợ cũng không có vị trí cho hắn.
Mà càng quan trọng hơn là. . .
Tần Đình nhíu hai mắt lại, hắn nghe nói địa vị của vị Bạch Ngọc Thánh Tử này ở
trong tông môn cũng không ổn định lắm.
Việc hắn có thể leo lên ngôi vị Thánh Tử, hoàn toàn là nhờ sư tôn của hắn, chưởng giáo chân nhân của Bạch Ngọc Kinh dốc hết sức thôi động.
Nhưng thế lực của Bạch Ngọc Kinh rắc rối phức tạp, người có quyền thế lớn nhất không phải là chưởng giáo chân nhân, mà là Thái Thượng trưởng lão.
Nghe đồn Thái Thượng trưởng lão Bạch Ngọc Kinh một lòng muốn cho cháu ruột của mình thượng vị, chỉ là kém mất một chiêu, mới khiến Bạch Ngọc Thánh Tử leo lên ngôi vị Thánh Tử.
Nhưng dù là như thế, Bạch Ngọc Thánh Tử ở tông môn cũng có một vài đối thủ cạnh tranh, cho nên hắn mới muốn đăng đỉnh ở Dao Trì thịnh hội, nhất cử áp đảo những người đang lên tiếng phản đối ở tông môn.
Nhưng bây giờ hắn bị Tần Đình đánh bại, đến cả cửa thứ nhất của Dao Trì thịnh hội cũng không qua được, không thể nghi ngờ việc này đối với thanh vọng của Bạch Ngọc Thánh Tử là đả kích cực lớn!
Tần Đình cũng tin tưởng, vị Thái Thượng trưởng lão Bạch Ngọc Kinh kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Một người đến cả cửa thứ nhất của Dao Trì thịnh hội cũng không qua được, còn có tư cách làm Thánh tử Bạch Ngọc Kinh sao?
Nói không chừng, lần tiếp theo nhìn thấy Bạch Ngọc Thánh Tử, đã là người khác rồi.
Đây là kế sách một cục đá hạ ba con chim!
Ba ngày Tranh Tịch bí cảnh đã qua, trong ba ngày này, vô số thiên kiêu chém giết lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, chỉ vì muốn thu hoạch được một khối huyền ngọc.
Nhưng Tần Đình cũng không tiếp tục xuất thủ, huyền ngọc chỉ cần một khối là đủ
rồi.
Huống hồ những thiên kiêu kia thấy được Tần Đình đều nhao nhao nhượng bộ, đến mức chu vi hơn vạn dặm xung quanh Tần Đình đều là chỗ không người!
Tần Đình cũng không gặp được Ngọc Tiêu Thánh Tử và Đại công tử Thiên Phủ, mà coi như gặp bọn họ, hắn cũng không xuất thủ . . .
Trong lòng Tần Đình rõ ràng, thời điểm bọn họ giao thủ, nhất định sẽ là thời khắc quyết chiến cuối cùng!
Bỗng nhiên, toàn bộ Tranh Tịch bí cảnh đạo âm đại thịnh, huyền ngọc trong tay Tần Đình tản ra bạch sắc quang mang bao phủ cả người hắn.
Tần Đình chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, hắn xuất hiện ở trước chân núi một ngọn núi cao, toà núi kia không biết cao bao nhiêu vạn trượng, coi như
dùng nhãn lực của Tần Đình cũng không thể nhìn thấy đỉnh!
Mà trên quảng trường chân núi, cũng nhao nhao xuất hiện các thiên tài khác.
Một làn gió thơm bay tới, Tần Đình xoay người lại, lộ ra nụ cười.
Người tới chính là Mộ Thanh Di.
Tần Đình thấp giọng cười nói: " Hết thảy thuận lợi chứ?"
Mộ Thanh Di cũng mỉm cười nói: "Ta tìm được huyền ngọc ở một chỗ trong sơn cốc, chỗ kia cực kì bí mật, ta đã phải ở đó những ba ngày."
Tần Đình không nhịn được cười lên, vận khí của Mộ Thanh Di quả thực không tệ!
Bạch quang không nhấp nháy nữa, xem ra danh ngạch cuối cùng cũng được xác định.
Tần Đình phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện những người thông qua thí luyện Tranh Tịch, so với trước đó giảm đi một nửa!
Xem ra không ít người bị thần quang truyền tống ra ngoài.
Tần Đình nhìn xung quanh, phát hiện Ngọc Tiêu Thánh Tử, Đại công tử Thiên Phủ, Đan Hà Thánh Nữ, Pháp Tướng hòa thượng cũng xuất hiện trên quảng trường.
Đây là điều đương nhiên, những người này đều là những người có thực lực mạnh nhất ở đây. Mà Ngọc Tiêu Thánh Tử và những thiên kiêu khác cũng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện trên quảng trường không có Bạch Ngọc Thánh Tử.
Sắc mặt Ngọc Tiêu Thánh Tử và những người kia không biểu tình, bất động thanh sắc, chỉ là trong mắt lại lóe lên một tia bất thường.