Chương 264: Chỉ điểm
Sau mấy tháng diễn ra, Dao Trì thịnh hội rốt cuộc cũng kết thúc.
Thịnh sự ngàn năm có một như vậy, mỗi một vị thiên kiêu sau khi tham gia Dao Trì thịnh hội cũng nói rằng chuyến đi này quả thực không tệ.
Sau một hồi luận đạo, những thiên kiêu đến từ khắp các nơi trên thế giới giao lưu sở học, trò chuyện luận đạo với nhau.
Những điều đã trải qua trong suốt thời gian đó, đều là tài phú quý giá nhất cả
đời bọn họ.
Mà theo sau việc Dao Trì thịnh hội kết thúc, có một tin tức rung động thiên hạ
cũng được truyền ra.
Lần này thứ lôi cuốn nhất ở Dao Trì thịnh hội, chính là việc Ngọc Tiêu Thánh Tử
và Đại công tử Thiên Phủ bị một mình Huyền Thiên Thánh Tử đánh bại!
Và thủ tịch của Dao Trì thịnh hội lần này, cũng chính là Huyền Thiên Thánh Tử!
Tin tức này làm cho toàn bộ Trung Châu, không, là toàn bộ thiên hạ chấn động.
Trung Châu, Ngọc Tiêu Cung.
Trên Thánh Tử Phong, trong một tòa cung điện cực kì hùng vĩ, Ngọc Tiêu Thánh Tử
sở tại bên trong đại điện, toàn bộ người hầu đều bị đuổi ra ngoài.
Tình cảnh này đã kéo dài đằng đẵng nửa tháng.
Người hầu của Ngọc Tiêu Thánh Tử cũng cực kì lo lắng cho công tử nhà mình sẽ
không gượng dậy nổi nữa.
Dù sao, đả kích này thật sự là quá lớn. . .
Trong đại điện, Ngọc Tiêu Thánh Tử nhắm mắt ngồi thiền, linh khí chung quanh cực kì cuồng bạo hướng vào trong thân thể hắn, nhưng tu vi lại không tăng lên chút nào.
Tâm hắn đang loạn.
Huyền Thiên Thánh Tử cường đại, vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn, thậm chí cả hắn và Đại công tử Thiên Phủ liên thủ cũng không chặn được một chiêu.
Việc này xảy ra đối với người xưa nay được xưng tụng là lĩnh quân nhân vật thế
hệ tuổi trẻ ở Trung Châu như Ngọc Tiêu Thánh Tử mà nói là một điều vô cùng nhục nhã.
Bây giờ thanh thế của Huyền Thiên Thánh Tử đã đạt đến đỉnh phong, trở thành đệ
nhất thiên hạ thế hệ tuổi trẻ!
Nhưng Huyền Thiên Thánh Tử lại giẫm lên thần đàn của Ngọc Tiêu Thánh Tử mà leo lên!
Việc Ngọc Tiêu Thánh Tử từ trên thần đàn rơi xuống, hiện tại đã thành một chuyện cười.
Mặc dù ở trong mắt người ngoài, Ngọc Tiêu Thánh Tử vẫn ở trong hàng ngũ siêu cấp thiên kiêu, nhưng Ngọc Tiêu Thánh Tử vẫn không thể tiêu tan.
Bỗng nhiên, trong đại điện xuất hiện một vị nam tử trung niên mặc trường bào, khuôn mặt ôn hòa.
Ngọc Tiêu Thánh Tử phát giác có người đến đây, không vui nói: "Ta không phải đã nói không cho phép ai vào sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thần sắc chấn động, vội vàng đứng dậy bái nói:
"Sư tôn . . ." Vị nam tử trung niên này chính là chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, Lục chân nhân! Khuôn mặt Lục chân nhân ôn hòa, nói khẽ: "Oán trời trách đất, thất hồn lạc phách, đây không phải là phong thái mà thánh tử Ngọc Tiêu Cung nên có."
Nghe Lục chân nhân ôn hòa nói, Ngọc Tiêu Thánh Tử chậm rãi quỳ rạp trên mặt đất.
Thân thể hắn run lên nhè nhẹ, sắc mặt ảm đạm nói: "Sư tôn, đệ tử. . . Đệ
tử. . ." Hắn cắn răng, nức nở nói: "Đệ tử bại. . ."
Lục chân nhân mỉm cười, đỡ Ngọc Tiêu Thánh Tử lên, nói khẽ: "Ngươi xem tu vi vi sư như thế nào?"
Ngọc Tiêu Thánh Tử quả quyết nói: "Tu vi của sư tôn Thông Thiên thiệt địa, cảnh giới Hóa Thần, chính là tuyệt đỉnh thiên hạ!"
Lục chân nhân lại nói: "Vậy ngươi có biết đời này vi sư đã bại bao nhiêu lần rồi không?"
Ngọc Tiêu Thánh Tử nghi hoặc, chần chờ nói: "Đệ tử, đệ tử không biết."
Lục chân nhân mỉm cười, quay người đi tới trước cửa sổ, đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Đời này vi sư đã bại tổng cộng bảy mươi chín lần."
Nghe được lời ấy của Lục chân nhân, Ngọc Tiêu Thánh Tử không kìm lòng được a lên một tiếng.
Lục chân nhân chính là đại tu sĩ Hóa Thần, đương nhiên thiên tư cực cao, thiên phú tuyệt thế.
Nghe tông môn lão nhân nói qua, năm đó Lục chân nhân ở Trung Châu cũng là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ.
Thế nhưng Lục chân nhân đã bại bảy mươi chín lần rồi sao?
Lục chân nhân hơi mỉm cười nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế
giới này luôn có rất nhiều thiên tài xuất thế."
"Ta cũng thua qua rất nhiều thiên tài, nhưng hiện tại, bọn họ cũng đã thành một đống xương khô, mà ta lại bước vào cảnh giới Hóa Thần, thống ngự ức vạn non sông."
"Bại không đáng sợ, trong đời một người có thể sẽ bại rất nhiều lần, nhưng chân chính thất bại chính là chết. Ngươi còn chưa chết, vậy nên vẫn chưa chân chính thất bại."
Ngọc Tiêu Thánh Tử ngơ ngác, tinh tế ngẫm nghĩ câu nói này, lập tức cười khổ
nói: "Đệ tử tâm cảnh đã không bằng lúc trước, đã mất đạo tâm rồi. . ."
"Vậy thì tìm lại đạo tâm."
Lục chân nhân thản nhiên nói: "Làm lại từ đầu. Ngươi còn trẻ, vẫn có thể làm lại từ đầu, coi như ngươi không chiến thắng được vị Huyền Thiên Thánh Tử kia, nhưng nếu ngươi chiến thắng chính mình thì đó cũng đã là một thành tựu tuyệt vời."
Ngọc Tiêu Thánh Tử lẩm bẩm nói: "Chiến thắng chính mình, làm lại từ đầu."
Lập tức hướng Lục chân nhân thi lễ thật sâu, cung kính nói: "Đa tạ sư tôn chỉ
điểm, đệ tử muốn đi tổ địa Yêu tộc lịch luyện để tìm lại đạo tâm."
Lục chân nhân nhìn Ngọc Tiêu Thánh Tử một lần nữa hào quang phát sáng, trở lại là một thiên chi kiêu tử hăng hái, trong lòng vô cùng hài lòng.
Lục chân nhân đứng chắp tay, thần sắc ung dung.
Trước đó Ngọc Tiêu Thánh Tử một mực xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ gặp phải ngăn trở, cho nên đạo tâm không được vững chắc.
Bây giờ bại dưới tay Huyền Thiên Thánh Tửcũng có thể vực dậy, nói không chừng còn có thể là nhân họa đắc phúc.
Nói đến đây, vẫn phải cảm tạ vị Huyền Thiên Thánh Tử kia, nghĩ đến đó, Lục chân nhân cũng không nhịn được bất giác bật cười.