Chương 268: Thiên địa báo động trước
Trung Châu, trong một bí cảnh, một người trẻ tuổi chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn mặc một thân trang phục, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà khen một tiếng quả là nam nhi khỏe mạnh!
Người thanh niên này chính là Liễu Nguyên Hạo!
Liễu Nguyên Hạo cảm nhận được tu vi tiến bộ, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra trong bí cảnh này có không ít thiên tài địa bảo, càng quan trọng hơn là còn ẩn chứa linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm.
Hắn là thân phụ Viêm Vân Linh Thể, có thêm linh khí hỏa tính nồng đậm càng như
hổ thêm cánh!
Bây giờ hắn đã là cường giả Thần Đài, chỉ cách mục tiêu trước mắt một bước!
Nghĩ tới đây, trong mắt Liễu Nguyên Hạo lóe lên một tia cừu hận.
Chúc Nguyên Long!
Tộc huynh, người đã cưỡng ép cướp đoạt Vô Thượng Viêm Cốt trong cơ thể hắn!
Còn có phụ mẫu Chúc Nguyên Long, bá phụ Chúc Chính Huyền, bá mẫu Tô Nguyệt mẫn!
Liễu Nguyên Hạo lờ mờ còn nhớ rõ, lúc hắn còn nhỏ, quan hệ hai nhà cực tốt, bá mẫu Tô Nguyệt mẫn tựa hồ cũng có chút yêu thích hắn.
Thế nhưng từ khi trong cơ thể xuất hiện Vô Thượng Viêm Cốt, và sau khi lão tổ
Chúc Dung Thiên tuyên bố hắn sẽ là thiếu chủ Chúc thị thì mọi việc về sau đều đã thay đổi.
Chúc Nguyên Long không còn mang hắn đi chơi, bá phụ Chúc Chính Huyền cũng không còn nói hắn sẽ là Kỳ Lân tử Chúc gia.
Còn Tô Nguyệt Mẫn thì dùng ánh mắt cực kì âm lãnh nhìn chằm chằm hắn!
Cha mẹ của hắn tựa hồ cũng đã nhận ra điều gì, quan hệ hai nhà dần dần bị phá vỡ.
Thế nhưng có một đêm nọ, cả gia đình hắn đột nhiên bị một đám cường giả áo đen tập kích, đồ sát hầu như không còn!
Mà đám cường giả áo đen kia chính là cường giả Tô gia, nhà mẹ của của Tô Nguyệt Mẫn!
Còn hắn thì bị đưa đến một đại điện âm lãnh, bị Tô Nguyệt Mẫn lấy Vô Thượng Viêm Cốt từ trong thể nội ra ngoài!
Rồi chuyển tới trong người tộc huynh Chúc Nguyên Long.
Một khắc thống khổ đó, cả đời hắn mãi mãi cũng không quên!
Mặc dù về sau lão tổ phát giác việc này, vội vàng xuất quan, đưa những tộc nhân tham dự vào việc này đi lưu vong ngoại vực, mà mẫu tộc của Tô Nguyệt Mẫn Tô gia thì bị lão tổ thịnh nộ hủy diệt.
Nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Lúc đó hắn đã trở thành một tên phế nhân, đừng bảo là tu luyện, thậm chí đến sống sót cũng rất khó! Lão tổ rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ, chấp nhận cho Chúc Nguyên Long trở thành thiếu chủ Chúc thị. Còn hắn thì bị đưa ra khỏi Chúc thị nhất tộc, tự sinh tự diệt.
Lúc hắn bị đưa ra khỏi Chúc thị nhất tộc, nữ nhân ác độc Tô Nguyệt Mẫn kia còn phong ấn trí nhớ của hắn, muốn cho hắn trở thành một tên đần cái gì cũng không hiểu!
Nhưng may mà, hắn được Ngô Phụng Thiên cứu thoát, mang về thu dưỡng, mới kéo về
được một mạng.
Sau đó trời xui đất khiến, hắn thức tỉnh Viêm Vân Linh Thể, cũng khôi phục ký ức
ngày xưa.
Sau khi hắn thức tỉnh Viêm Vân Linh Thể, Chúc thị nhất tộc đã từng tới tìm hắn, muốn cho hắn trở về, hứa hẹn sẽ cho hắn một địa vị gần nhất với thiếu chủ.
Nhưng hắn đã cự tuyệt, mối thù giết phụ mẫu, làm sao dám quên? !
Thù này, nhất định phải báo!
Nghĩ đến Ngô gia, trong mắt Liễu Nguyên Hạo lại nổi lên một tia ấm áp.
Mỗi một người ở Ngô gia đều rất tốt bụng.
Có một đoạn thời gian khi hắn đến Ngô gia, thân thể của hắn cực kì suy yếu. Ngô Phụng Thiên ngày đêm dùng pháp lực ôn dưỡng, mới mang về một cái mạng cho hắn.
Còn có Ngô Hiểu Hiểu, nữ tử từ nhỏ cùng hắn lớn lên.
Nghĩ đến Ngô Hiểu Hiểu, Liễu Nguyên Hạo cũng không nhịn được mỉm cười, lần này về nhà, đoán chừng Hiểu Hiểu sẽ lại oán trách hắn bỏ nàng đi tu luyện một mình.
Liễu Nguyên Hạo khẽ lắc đầu, lập tức đứng dậy.
Đã đến lúc phải trở lại Ngô gia, nếu không Hiểu Hiểu khẳng định sẽ giận dỗi hắn mấy ngày mất.
Đặc biệt là lần này hắn còn không từ mà biệt.
Bỗng nhiên, Liễu Nguyên Hạo cảm thấy lòng mình một trận quặn đau, như là đồ vật trọng yếu gì vừa mất đi.
Lẽ nào. .
Trong lòng Liễu Nguyên Hạo hiện ra một bóng ma.
Loại cảm giác này lúc trước hắn cũng từng có, tựa như là thiên địa báo động trước, mỗi một lần có cảm giác này, đều sẽ có một sự tình cực kì nghiêm trọng phát sinh.
Liễu Nguyên Hạo chính là dựa vào cảm giác này mà huyền diệu tránh thoát một lần tình thế nguy hiểm.
Thế nhưng lần này cảm giác lại khác biệt, khiến hắn cực kì hoảng sợ.
Tựa như đã mất đi đồ vật gì trọng yếu.
Chẳng lẽ là, Ngô gia?
Không thể nào, gia gia Ngô Phụng Thiên chính là cường giả Thần Cung, bình thường không có thế lực nào nguyện ý trêu chọc Ngô gia.
Chẳng lẽ là Chúc thị nhất tộc, nhưng chẳng phải lão tổ Chúc thị đã nghiêm cấm Chúc thị nhất tộc không được tìm Ngô gia gây phiền phức, hẳn không có người nào có đủ dũng khí khiêu chiến uy nghiêm lão tổ.
Thế nhưng Liễu Nguyên Hạo vừa mới nghĩ đến Ngô gia, trong lòng càng khó xử, càng không thở nổi!
Thiên địa báo động trước.
Trong mắt Liễu Nguyên Hạo hiện ra vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ Ngô gia đã xảy ra chuyện rồi?
Oanh!
Liễu Nguyên Hạo dùng sức nhảy lên, đại địa dưới chân đột nhiên sập xuống, cả
người kích xạ hướng về Ngô gia, tốc độ nhanh đến mức hư không cũng phải vặn vẹo.
Trong mắt Liễu Nguyên Hạo tràn đầy lo lắng và hoảng loạn, còn có một tia sợ hãi.
Ngô gia, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì được!