Chương 269: Ân nhân cứu mạng
Tốc độ phi hành của Liễu Nguyên Hạo cực nhanh, cả người biến thành một đạo hồng quang.
Phi tốc bay hướng Ngô gia.
Thế nhưng càng đến gần Ngô gia, dự cảm không tốt trong lòng Liễu Nguyên Hạo càng trở nên mãnh liệt.
Ngày trước, Liễu Nguyên Hạo luôn cảm thấy vì dự cảm của hắn cực kì chính xác mà may mắn, nhưng hiện tại, hắn chỉ hi vọng dự cảm của hắn mất linh.
Ngô thị nhất tộc, chính là ngôi nhà của hắn.
Là Ngô gia cho hắn ấm áp, cho hắn hi vọng sống sót.
Nơi đó, có tất cả những thứ mà hắn trân quý nhất. . . .
Sau khi Liễu Nguyên Hạo bay đến Linh Sơn Ngô gia, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
Lập tức, một âm thanh gào thét đau thấu tim gan vang lên giữa thiên địa.
Không! ! ! !
Trước mặt hắn, cung điện Ngô thị nhất tộc vốn hùng vĩ giờ đã trở thành một đống phế tích!
Ngô thị nhất tộc đã bị diệt!
Hai mắt Liễu Nguyên Hạo đỏ bừng, điên cuồng bay về phía đống phế tích.
Thi thể khắp nơi, đều là thi thể của cường giả Ngô thị nhất tộc.
Những thi thể này mắt như chuông đồng, còn lưu lại một tia phẫn nộ, hiển nhiên là đã chiến đấu với quân địch đến giọt máu cuối cùng.
Chỉ tiếc địch nhân quá mức cường đại cho nên bọn họ đều đã bỏ mình.
Đây không phải chiến tranh, mà là một chiến trường giết chóc.
Liễu Nguyên Hạo nhìn các tộc nhân Ngô thị nhất tộc thường ngày cực kì thân cận với hắn, giờ đã biến thành từng bộ thi thể lạnh lẽo, lòng đau như dao cắt.
Hiểu Hiểu.
Liễu Nguyên Hạo bỗng nhiên nghĩ đến một thiếu nữ, vội vàng bay về cung điện.
Trên đường đi, có vô số thi thể nằm trên mặt đất.
Từ tộc lão, cho tới thị nữ, toàn bộ đều bị giết sạch!
Trong lòng Liễu Nguyên Hạo đau đớn tột cùng, cơ hồ không dám nhìn xuống những thi thể này.
Bay đến bên trong cung điện, khí lực toàn thân Liễu Nguyên Hạo tựa hồ bị người ta rút hết, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Gia chủ Ngô gia Ngô Phụng Thiên, thủ hộ thần của toàn bộ Ngô gia, chiến tử trên quảng trường!
Toàn thân như bị đốt cháy, hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể từ quần áo mà phán đoán.
Bộ thi thể hoàn toàn thay đổi kia, là gia gia xưa nay đều cực kì yêu thương hắn, Ngô Phụng Thiên.
Mà thi thể bên cạnh Ngô Phụng Thiên chính là một thiếu nữ đã sớm mất đi sức sống.
Ngô Hiểu Hiểu.
Không! ! !
Liễu Nguyên Hạo tuyệt vọng gào thét, hắn như một con dã thú bị thương, tràn đầy tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Hắn đi đến bên người thiếu nữ, vuốt ve gương mặt đã sớm mất đi nhiệt độ của nàng, run giọng nói: "Hiểu Hiểu."
Trong lòng đau đớn vô cùng, nhịn không được nữa mà nghẹn ngào khóc rống! Hắn rốt cục đã mất đi nữ tử luôn luôn quấn lấy mình. Điều làm cho hắn hối hận nhất chính là, hắn thậm chí còn không tạm biệt Hiểu Hiểu lần cuối, lần này hắn đi ra ngoài ngao du, bởi vì sợ nàng oán trách nên lựa chọn không từ mà biệt.
Thế nhưng không nghĩ tới, lần từ biệt này, lại là vĩnh biệt!
Liễu Nguyên Hạo ôm thật chặt thi thể Ngô Hiểu Hiểu, nghẹn ngào khóc rống!
Là ai!
Là ai! ! !
Rốt cuộc hung thủ là ai? Ngô gia xưa nay không có kẻ thù, chẳng lẽ lại chính là Chúc Nguyên Long? !
Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lên: "Ngươi quả nhiên xuất hiện, ngươi đúng là một tên nghiệt chủng!"
Liễu Nguyên Hạo đột nhiên đứng dậy, quay người nhìn lại.
Trước mặt là một vị nam tử che mặt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đây, cười lạnh nhìn hắn, như là nhìn một con mồi.
Liễu Nguyên Hạo giận dữ hét: "Là ngươi diệt Ngô gia? !"
Vị nam tử che mặt kia cười lạnh nói: "Những kẻ có liên quan với ngươi đều phải chết, ngươi quả là một tên nghiệt chủng!"
Chỉ có thể là người thân tín của Chúc Nguyên Long mới có thể xưng hô với hắn như
vậy!
Liễu Nguyên Hạo nhìn chòng chọc vào nam tử che mặt, hận ý vô tận đỏ bừng trong mắt!
"Chúc Nguyên Long! ! ! Thù này không báo, ta thề không làm người!" Liễu Nguyên Hạo gầm thét.
Nam tử che mặt cười một tiếng: "Còn muốn báo thù thiếu chủ? Ngươi đi chết đi!"
Dứt lời, hai tay kết ấn, bên trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một loại đạo tắc kỳ dị, tạo thành từng cái phù văn không thể tưởng tượng, hóa thành một ấn, đổ ập xuống người Liễu Nguyên Hạo.
Nhìn thấy một ấn này, hai mắt Liễu Nguyên Hạo đỏ bừng, đây là thứ mà cả đời hắn mãi mãi cũng không quên được.
Kỵ Dương Phần Thiên Ấn! Thần thông gia truyền của Chúc thị nhất tộc!
Nhìn thấy nam tử che mặt sử xuất Kỵ Dương Phần Thiên Ấn, trong lòng Liễu Nguyên Hạo không còn hoài nghi gì nữa!
Hung thủ chính là nhất mạch Chúc Nguyên Long kia!
Đầu tiên là đồ sát cha mẹ hắn, sau đó cưỡng ép lấy ra Vô Thượng Viêm Cốt của hắn, bây giờ lại tiêu diệt Ngô gia cả đời dưỡng dục hắn!
Thù mới hận cũ, không đội trời chung!
Liễu Nguyên Hạo gầm thét, khí thế quanh thân bừng bừng phấn chấn, vô số đạo văn hiện lên, muốn ngăn trở một kích này.
Vị nam tử che mặt này là cường giả Thần Cung hàng thật giá thật, sử xuất Kỵ
Dương Phần Thiên Ấn uy lực cực lớn, nhất định là nhân vật cao cấp trong Chúc thị
nhất tộc!
Hắn biết mình không có phần thắng, nhưng nhất định phải chống được một kích này để sống sót!
Phải sống sót mới có hi vọng báo thù!
Lúc này, trong hư không đột nhiên vươn ra một cái tay, đem đạo pháp ấn kia bóp trong tay. Nhẹ nhàng bóp, Kỵ Dương Phần Thiên Ấn trong nháy mắt hóa thành hư
không.
Lại tiện tay tung một chưởng nhẹ nhàng đánh về phía nam tử che mặt, nam tử che mặt như lâm vào đại địch, lật tay một chưởng nghênh tiếp, hai người thủ chưởng tao ngộ.
Chỉ nghe oanh một tiếng, nam tử che mặt kêu lên một tiếng đau đớn, hư không sau lưng đột nhiên nổ tung!
Một nam tử tuấn mỹ xuất hiện trước mặt Liễu Nguyên Hạo, người này trên thân mặc một trang tử sắc hoa bào, như là một tôn Thiên Thần giáng lâm, khí thế hào hùng.
Nam tử che mặt trầm giọng nói: "Các hạ là ai."
Nam tử mỉm cười, thản nhiên nói: "Huyền Thiên Thánh Tử."
Mà Liễu Nguyên Hạo thì ngơ ngác nhìn bóng lưng nam tử kia, như là nhìn thấy một tôn thần!