Chương 476: Chúng ta phải giết Trác Phàm(2)
Trong lòng hai người các nàng, đã sớm bị người kia xâm chiếm, nào có thể dung hạ được người khác?
Đúng lúc này, cường giả Thiên Huyền kia lần nữa tuyên bố: "Trận gia tộc chiến tiếp theo, Nhạc Dương thành, Hồng gia, đối chiến Thanh Minh Thành, Tôn gia!"
Nghe vậy, mọi người Tiết gia bất giác cùng ngước mắt nhìn lên đài. Thanh Minh Thành đã từng là nhà của bọn họ, thuộc về U Minh Cốc quản hạt. Từ khi bọn họ mưu phản U Minh Cốc, Thanh Minh Thành liền do Tôn gia chưởng quản.
Tôn gia chỉ phái một nam một nữ, bên đối phương lại khoảng chừng hơn năm mươi người, đều là tu vi Đoán Cốt cảnh. Hai người dẫn đầu là Thiên Huyền cảnh! Đội hình như vậy, trong hàng ngũ gia tộc nhị lưu đã là thượng giai!
Tôn gia chỉ có hai người, nhưng hai người này lại khá quỷ dị, thậm chí tròng mắt đều nổi lên huyết hồng. Bộ dáng nửa người nửa quỷ, thậm chí có thể nói, đã không phải người không phải quỷ, không phân biệt ra diện mạo.
Bọn họ cực kỳ âm u đáng sợ, giống như ác quỷ xông ra từ trong Địa ngục tu la! Còn tu vi, bọn họ chỉ là Đoán Cốt đỉnh phong mà thôi!
"Hắc hắc hắc. . . Hai tên Đoán Cốt đỉnh phong muốn khiêu chiến 50 người chúng ta, quả thực là không biết sống chết!" Người thanh niên dẫn đầu cười tà một tiếng, chỉ một nam một nữ này nói: "Xem bộ dáng hai tên quỷ các ngươi, không còn lưu luyến thế gian, chán sống rồi sao, haha. . ."
Lời vừa nói ra, mọi người sau lưng cũng cười to theo.
Đúng lúc này, nam nhân kia chợt có dị động, một trận hắc khí lượn lờ, trong nháy mắt đến trước người hắn. Ngay tức khác, chri thấy một cột máu mãnh liệt bắn ra, người cầm đầu Hồng gia trừng mắt, không thể tin ngã xuống, trong mắt đều là vẻ mê mang!
Có lẽ hắn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn lại bị một tu giả Đoán Cốt cảnh, một chiêu giết chết!
Tất cả mọi người cũng kinh hãi nhìn hai ngời kia. Tiếng cười trong trận doanh Hồng gia lập tức im bặt, ánh mắt nhìn về phía hai người, tràn đầy vẻ không thể tin được.
Thủ lĩnh là Thiên Huyền cảnh, sao có thể sẽ dễ dàng bị một chiêu đánh giết như vậy?
Nha Nha phi, nhất định là đánh lén!
Sau đó, Thiên huyền cảnh còn lại hô to một tiếng, hơn năm mươi người Hồng gia cùng nhau lao về phía hai người, giống như một dòng lũ lớn muốn bao phủ bọn họ. Nhưng hai người kia lại tà dị cười một tiếng, nhất thời hóa thành hai cỗ hắc khí bao quanh mọi người!
Kết quả là, một trận đại đồ sát bắt đầu. Đã là đồ sát, đương nhiên phải là đồ sát cả mộ mảng người, chính là hai người kia điên cuồng đồ sát 50 tên cao thủ!
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu gào không dứt bên tai, tất cả mọi người đã nhìn đến ngây ngốc. Một phút sau, giữa sân chỉ còn lại hai người kia, tất cả mọi người đều là đã không còn khí tức, đều là bị xé toạc cổ họng mà chết!
Mặt đất chỉ có vô số dòng máu đỏ, cùng những thi thể chết không nhắm mắt, cho thấy trận đại chiến kia thảm liệt đến cỡ nào!
Tiết Ngưng Hương bị dọa đến che mắtlalij, Tạ Thiên Dương thì cau mày. Hai người này đến cùng có lai lịch gì, xuất thủ lại tàn nhẫn như thế?
Đúng lúc này, nữ nhân trên đài kia nghiêng đầu lại, tay chỉ Tiết gia, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Phản đồ U Minh Cốc, đến quyết chiến sau cùng, chúng ta nhất định đuổi tận giết tuyệt các ngươi, một tên cũng không để lại, thanh lý môn hộ cho U Minh Cốc! Các ngươi. . . cứ chờ xem, khặc khặc khặc. . ."
Mọi người Tiết gia không khỏi run lên, sắc mặt tất cả đều ngưng trọng! Hai người kia thật sự là quá quỷ dị, đừng nói mấy tiểu bối như Tiết Cương, Tiết Ngưng Hương, chính là Tiết Vạn Long cùng Tiết Định Thiên đều có cảm giác rùng mình!
Tạ Thiên Dương bước lên trước Tiết Ngưng Hương, hét lớn: "Xuất khẩu cuồng ngôn, các ngươi dám động vào Tiết gia thử xem?"
"Nhị công tử Tạ gia, các ngươi phải để gia chủ của chúng ta đối phó, chúng ta chỉ đối phó Tiết gia!" Nữ tử kia tà dị nói! Nàng nghiên đầu như bị quỷ nhập, động tác lại máy móc một cách khó hiểu, sự điên cuồng ấy, càng để người ta run sợ!
Lúc này, nam tử kia quay đầu về phía nàng nói: "Tiết gia chỉ là mục tiêu thứ hai của chúng ta, mục tiêu hàng đầu, là Lạc gia!"
"Cái gì, các ngươi muốn đối phó Lạc gia?" Tiết Ngưng Hương quýnh lên, lo lắng nói.
Tạ Thiên Dương nghe thế liền thở dài ra một hơi. Nếu là mấy ngày trước, xuất hiện hai tên quái thai muốn đối phó Lạc gia, đoán chừng hắn còn phải lo lắng.
Bây giờ, Lạc gia có người bảo bọc, Đại Ma Vương Trác Phàm trở về rồi!
Hai tên ác ma này, so với Trác Phàm, quả thực chính là tiểu vu gặp đại vu. Hiện tại bọn họ đi tìm Lạc gia gây chuyện, thật sự chẳng khác gì muốn chết!
Còn nam nhân kia, thấy Tiết Ngưng Hương lo lắng như thế, lại có cảm giác hưng phấn, nhếch miệng cười tà nói: "Không sai, chúng ta chính là muốn tìm Lạc gia, giết sạch tất cả bọn chúng! Riêng là quản gia Trác Phàm, càng phải để hắn chết không toàn thây!"
Nghe thế, trái tim tiểu nữ thuần khiết của Tiết Ngưng Hương liền nhảy lên đến cuống họng, lo lắng cho Trác Phàm.
Trác đại ca, có hai tên bại hoại muốn tìm huynh!
Tạ Thiên Dương suyt nữa không nhịn được mà bật cười, huynh đệ à, ngươi biết Trác Phàm sao, ngươi biết được mấy điều về hắn, ngươi biết hắn là ai, ngươi từng thấy hắn xuất thủ chưa? Ngươi có tài đức gì, thế mà dám nói lớn mà không biết ngượng như thế? Chuyện ngu ngốc như thế ai mà tin được?
Rồi nhìn lại bộ dáng lo lắng của Tiết Ngưng Hương, Tạ Thiên Dương lại thở dài mặt, trong lòng thầm nghĩ, chỉ ngoại trừ Ngưng Nhi!
Nàng không phải ngốc, nàng là thiện lương. . .