Chương 485: Tuyệt tình tuyệt nghĩa(1)
Bá bá bá!
Hai tay chớp liên tục, Trác Phàm bố trí phòng ngự trận pháp, khoanh chân ngồi dậy, bình tĩnh tâm tính, an tâm đột phá, cảm giác đồng tử bên phải như giống như bị lửa thiêu, vầng sáng màu vàng óng rạng rỡ lấp lóe, Trác Phàm hít sâu một hơi, vội vàng ngưng tụ Nguyên Thần, toàn bộ tụ tại đồng tử.
Nói cho cùng, thi triển Không Minh Thần Đồng, có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với Nguyên Thần, cho nên mỗi lần đột phá, đều phải hao phí đại lượng lực lượng nguyên thần!
Cứ như vậy liên tiếp ba ngày, Trác Phàm tĩnh toạ, không ai quấy rầy, tại sáng sớm ngày thứ tư, Trác Phàm lần nữa mở mắt, lại bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt hiu quạnh.
"Vẫn là thất bại, là cường độ Nguyên Thần còn chưa đủ, hay là trong lòng quá nhiều tạp niệm, khó mà bình tĩnh?" Ánh mắt Trác Phàm mông lung, trong lòng chỉ thấy tiếc nuối, cơ hội đột phá như vậy, thật rất khó được, cứ như vậy lãng phí một lần.
Lại nhớ tới tâm tình nôn nóng bốn ngày trước, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, làm sao vào lúc đó tâm thần lại không yên? Xem ra tâm cảnh của mình còn cần tu luyện thêm, không thể để ngoại vật có chỗ quấy rầy!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lần nữa nhắm hai mắt, đến khi mở ra, trong hai con ngươi đã bình tĩnh mặt hồ như không có gió nhẹ quét qua, thậm chí bình tĩnh đến mức không có tình cảm!
Chậm rãi đứng dậy, Trác Phàm trận pháp triệt hồi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài, bọn người Lạc Vân Thường đã sớm chờ. Thấy hắn, lập tứ tiến lên. Nhưng sau khi đến gần, nhìn kĩ, mọi người lại đột nhiên cùng ngừng bước, đều sửng sốt.
"Làm sao?" Trác Phàm đạm mạc nói.
Lạc Vân Thường nói: "Bên Long các chủ phái người tới đưa tin, trước khi đến quyết chiến, muốn cùng ngươi thương thảo một phen. Nhưng mấy ngày nay ngươi mãi đóng cửa không ra, cho nên. . ."
"Được rồi, ta đã biết!" Không chờ nàng nói hết lời, Trác Phàm đã lên tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài.
Lạc Vân Thường nhìn hắn bóng lưng rất lâu, rồi lo sợ nhìn về phía Bàng thống lĩnh nói: "Bàng thống lĩnh, ngươi có cảm thấy, hắn lại có gì đó khác khác không?"
Bàng thống lĩnh nuốt ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Trác quản gia không phải thay đổi, mà giống như là trở lại tám năm trước, bộ dáng lúc chúng ta thấy hắn tại khu rừng sương mừ!"
Lạc Vân Thường kinh hãi, trong lòng bất giác đau xót!
Hắn. . . Lại trở về sao?
Ma đạo, trong lòng chỉ có mình, không có ngoại vật quấy nhiễu!
Nhưng Trác Phàm những năm này, gặp quá nhiều người, kinh lịch quá nhiều chuyện, trong lòng xuất hiện quá nhiều tạp niệm, khiến hắn suy nghĩ không được bình tĩnh được như trước đây.
Hắn cảm thấy là bởi vậy, mới không thể đột phá thần thông, cho nên sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền quyết định bài trừ những tạp niệm này, bao quát những cảm tình đã tích lũy những năm này, cùng tiêu trừ sạch!
Cường giả, không cần những thứ vô vị này liên lụy!
Ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn từng mảnh mây trắng lướt qua, hai mắt Trác Phàm phẳng lặng như mặt nước.
Như này. . . Dễ chịu hơn nhiều!
Thở dài một tiếng, Trác Phàm mặt không biểu tình, tiếp tục tiến lên, không lâu sau, tới một chỗ trạch viện lớn hơn chỗ Lạc gia mấy chục lần.
Nơi đó, cao tầng các nhà sớm đã chờ ngoài cửa.
"Huynh đệ, hôm đó một chiêu ý niệm giết người, thật là làm cho cửu ca ta mở rộng tầm mắt a!" Vừa nhìn thấy hắn đến, Long Cửu lập tức cười lớn, nghênh đón.
Trác Phàm mặt không thay đổi gật đầu, đạm mạc nói: "Đã lâu không gặp, cửu ca!"
Long Cửu bất giác trì trệ, trong lòng nghi hoặc. Huynh đệ hôm nay làm sao vậy, sao lại lạnh lùng như vậy?
"Phu quân!" Tiếu Đan Đan tiến đến, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng lên tiếng. Mẫu Đơn lâu chủ khẽ vỗ trán, lắc đầu ai thán, muốn lôi tiểu hoa si đi.
Trác Phàm liếc nhẹ nàng, trong mắt đột nhiên lóe qua một đạo lãnh mang: "Tiểu nha đầu, đừng gọi bậy, nếu không ta sẽ bắt ngươi không kêu được nữa!"
Tiếu Đan Đan giật mình, kinh ngạc nhìn hắn. Tuy Trác Phàm trước kia đã cảnh cáo nàng, nhưng chưa từng dùng ánh mắt lộ ra sát ý thực chất như lần này.
Nàng hoàn toàn có thể chắc chắn, nếu nàng còn dám mở miệng, Trác Phàm thật sẽ không clưu tình mà xử lý nàng!
Mẫu Đơn lâu chủ thấy đồ đệ của mình bị khi dễ, không khỏi trừng mắt, vừa định bao che khuyết điểm, Trác Phàm lại lạnh lùng liếc về phía nàng: "Còn ngươi, nếu không quản được hảo đồ đệ, đồ đệ dẫn họa, bị người ta làm gì, cũng đừng trách người ta thủ đoạn độc ác, chỉ có thể trách chính ngươi bỏ bê dạy bảo!"
Dứt lời, Trác Phàm cất bước đi vào bên trong, chỉ để lại Mẫu Đơn lâu chủ cùng Tiếu Đan Đan đầy mặt kinh dị, còn có mồ hôi lạnh trên trán ứa ra!
Các nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sát ý trần trụi kia, Trác Phàm không phải nói đùa!
Tiểu tử này hôm nay bị sao vạy, cứ như toàn thế giới đều là địch nhân của hắn?
Mấy người quen biết thấy Trác Phàm như thế, đều bị dọa đến không dám phát ra một lời, người khác thì càng không dám tùy tiện tiếp xúc Trác Phàm.
Quanh thân Trác Phàm giống như tồn tại một cỗ sát khí, như Quân Vương cao cao tại thượng, người sống chớ tới gần, trong vòng ba mét quanh người hắn, quả thật không có một người dám tới gần.
Trác Phàm hôm nay, chính là cho người ta cảm giác lạnh lùng như vậy!
Trác Phàm đẩy cửa vào, nơi đó, chủ ba nhà sớm đã ngồi trước bàn tròn lớn, thấy hắn đến, tất cả đều mỉm cười thăm hỏi! Hắn lại chỉ cười nhạt gật đầu, còn tận lực không nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cứ như vậy dửng dưng ngồi xuống!
"Trác quản gia, bây giờ tuyển bạt gia tộc chiến đã toàn bộ kết thúc, bởi vì ngươi hôm đó nháo trò, rất nhiều gia tộc đều mất đi tư cách.