Chương 486: Tuyệt tình tuyệt nghĩa(2)
Cho nên Tổng Quyết Chiến lẽ ra nên tiến hành tháng sau, bây giờ phải sớm bắt đầu!" Long Dật Phi nói.
Trác Phàm khẽ gật đầu, cười nói: "Như vậy, các ngươi tới tìm ta là vì. . ."
"Há, bởi vì Lạc gia chưa từng tham gia qua bảy nhà quyết chiến, cho nên khả năng không hiểu tình hình!" Long Dật Phi thản nhiên nói: "Thực mỗi lần quyết chiến, sẽ cử hành tại các nơi khác nhau, quy tắc cũng không giống nhau. Chỉ có một điều duy nhất không biến, là rất khốc liệt!"
"Há, bảy nhà quyết chiến không cử hành tại Vân Long Thành sao? Không phải từ ngàn năm nay, mỗi lần đều là tổ chức bách gia tranh minh chỗ này sao?" Trác Phàm nghi ngờ nói.
Long Dật Phi cười nhẹ lắc đầu nói: "Đây chính là chỗ cao minh của hoàng thất, chỉ có càng không ngừng chuyển đổi hoàn cảnh, mới có thể nhìn ra thực lực chân chính mà bảy nhà biểu hiện ra ngoài! Mà lại căn cứ theo thực lực đệ tử bảy nhà, độ khó trong hoàn cảnh khiêu chiến sẽ tăng lớn, lần này hẳn là hoàn cảnh ác liệt nhất!"
Mỗ mỗ cười nói tiếp: "Bên trong Vân Long Thành có truyền tống trận cấp , có thể trong nháy mắt truyền tống các đệ tử đến bất kỳ chỗ nào trong Thiên Vũ Đế Quốc. Chỗ đó, mới thật sự là chỗ quyết chiến. Làm vậy có thể phòng ngừa có người gian lận, sớm làm tốt mai phục tại nơi đó!"
Trác Phàm gật gật đầu, thì ra là thế, hoàng thất đúng là chu đáo ! Mà truyền tống trận lớn như vậy, chỉ vì bách gia tranh minh, có phải quá lãng phí hay không?
Trác Phàm nghi hoặc, có điều rất nhanh lại lắc đầu, không đi nghĩ nữa!
Hoàng thất nhiều tiền, người ta thích lãng phí, liên quan méo gì đến ngươi?.
Tạ Khiếu Phong nói: "Trác quản gia, bản sự của ngài, chúng ta đã được mở rộng tầm mắt, nhưng chúng ta còn muốn hỏi một câu, ngài có nắm chắc đối phó được Hoàng Phủ Thanh Thiên không?"
Trác Phàm tà dị cười một tiếng, lắc đầu: "Không, nhưng các ngươi yên tâm, ta cuốn lấy hắn thì không có vấn đề. Còn ba người khác, có một tên đã tàn phế, các ngươi có nắm chắc không?"
"Chỉ cần Trác quản gia có thể ngăn cản con quái vật kia, hai rưỡi người còn lại, nếu chúng ta còn không đối phó nổi, vậy chính là uổng danh hào ngự hạ thất gia!" Tạ Khiếu Phong nhếch miệng cười nói.
Tiếp đó, mọi người lại thương thảo chi tiết, xong xuôi thì tán đi. Lúc mọi người rời đi, Trác Phàm vừa ra cửa, một bóng người yểu điệu lại đột nhiên ngăn hắn.
"Có việc?" Trác Phàm lạnh nhạt nói.
Sở Khuynh Thành khẽ run run, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trác Phàm, trong mắt bất giác có nộ khí: "Trác Phàm, ta vẫn hỏi vấn đề kia, những ngày tại Hoa Vũ Thành, ngươi có từng lưu luyến không?"
"Không có!" Trác Phàm quả quyết đáp: "Ta đã nói rồi, ta vì lợi mà đến, mục đích đã đạt thàng, lợi ích tới tay, còn có gì lưu luyến?"
Sở Khuynh Thành hận đến cắn răng, song quyền nắm chặt: "Như vậy, mấy ngày trong phòng nhỏ. . ."
"Xã giao vui vẻ, ngươi lại còn coi là thật sao?" Trác Phàm không khỏi xùy cười ra tiếng: "Nếu không phải mấy ngày đó ta ủy khúc cầu toàn, hi sinh nhan sắc, ngươi sao có thể ngoan ngoãn giao ra Bồ Đề Ngọc Dịch. . ."
Ba!
Hắn lời còn chưa nói hết, Sở Khuynh Thành đã tát thẳng mặt hắn.
Trác Phàm nhếch miệng, nhìn thẳng vào hai mắt đầy lửa giận của nàng, lại đùa cười ra tiếng: "Cô nương ngốc, dễ lừa như vậy, lão tử thật lo lắng cho mỗ mỗ, Hoa Vũ Lâu vào tay ngươi sẽ phát triển như thế nào? Không bằng, cho ta đi!"
"Hỗn đản, ngươi. . . vô tình vô nghĩa!" Sở Khuynh Thành run run, hai tay nắm chặt, móng tay đâm thẳng vào thịt khiến máu chày ào ào.
Trác Phàm quay người không còn nhìn nàng, chỉ còn tiếng cười nhạo lại cực kỳ chói tai truyền đến: "Ha ha ha. . . Lão tử vốn chính là ma đạo tu giả, tuyệt tình tuyệt nghĩa! Đừng nói lúc đó không có gì với ngươi, coi như thật sự có gì, vậy thì sao? Lão tử còn sợ ngươi bám lấy ta sao?"
Phốc!
Đột nhiên, Sở Khuynh Thành một ngụm máu tươi phun ra, nhìn bóng lưng Trác Phàm, hai mắt giàn dụa tràn đầy sự tuyệt vọng. Trác Phàm cũng bất chợt dừng bước, nhưng chỉ chớp mắt sau, lại tiếp tục lạnh lùng bước về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, bọn người Mẫu Đơn lâu chủ chạy đến, thấy bộ dáng lúc này của Sở Khuynh Thành, lại nhìn về phía bóng lưng lạnh lùng của Trác Phàm, không khỏi ào ào quở trách.
Trác Phàm nghe đám người mắng chửi, lại không quan tâm mà tiếp tục bước đi.
Nhưng, mới vừa ra khỏi tiểu viện này không lâu, một dòng máu đỏ tươi liền chảy ra từ khóe miệng hắn.
Nhưng hắn lại không để ý, chỉ nhẹ nhàng quệt tay lau máu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như băng!
Hắn là Ma Hoàng muốn đạp vào ma đạo đỉnh phong, tất yếu tuyệt tình tuyệt nghĩa, hắn sẽ không tiếp tục Đế Tâm cảnh của mình có một tia gợn sóng. . .