Đại Sư, Sư Tỷ Còn Cứu Được Không?

Chương 24: Kiếm tu, ngươi là sư huynh của bọn họ sao?

Chương 24: Kiếm tu, ngươi là sư huynh của bọn họ sao?
Nửa canh giờ trước.
Trên trường đạo của viện Kiếm Tu, Thẩm Lương đang dạy các chiêu kiếm pháp.
Một bóng đen từ từ đi vào, ngồi xuống ghế đá quanh trường đạo, buồn chán ngáp dài một cái.
Chính là Lục Chung sau khi tự luyện kiếm xong thì qua đây giết thời gian.
Hắn hoàn toàn không có ý định che giấu, Thẩm Lương tự nhiên liếc mắt một cái đã thấy.
"Ngươi! Qua đây!" Thẩm Lương nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Viện Kiếm Tu trong Thiên Vinh Học Cung nổi tiếng là nơi quy củ nghiêm ngặt, bởi vì mọi người đều dùng kiếm thật, lúc luyện tập ra tay không biết nặng nhẹ cũng là chuyện thường, cho nên đối với những kiếm tu mạnh mẽ tự nhiên càng thêm sùng bái và kính sợ.
Thẩm Lương vốn là thân vệ của Uyên Đế, sau đó vì ngăn cản một lần thích khách ám sát cận thân mà được Uyên Đế đích thân phong tặng hai chữ "Ngự Vệ", nhưng bản thân hắn trong sự việc này bị thương ở cột sống, không thể tập trung lâu dài, không còn thích hợp làm thân vệ nữa, nên hoàng thành đã giới thiệu hắn đến Thiên Vinh Học Cung làm giáo viên.
Vì mối quan hệ được Uyên Đế đích thân phong tặng này, Thẩm Lương xưa nay luôn kiêu ngạo, ngay cả đồng nghiệp trong Thiên Vinh Học Cung cũng chẳng có mấy ai lọt vào mắt, huống chi bây giờ bị một tán tu vô danh mới đến khinh thường như vậy, trong lòng tự nhiên cực kỳ khó chịu.
Những tán tu này tứ hải là nhà, không có gốc rễ, dù đã vào Thiên Vinh Học Cung vẫn giữ cái thái độ vô sỉ như thế, hắn phải dạy cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút quy củ.
"Ngươi gọi ta?" Lục Chung nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào mình, vẫn cứ ngồi yên, không hề nhúc nhích.
"Tiểu tử, ngươi hôm nay mới đến?" Thẩm Lương vẻ mặt cao ngạo.
Lục Chung: "Nếu phải nói thì, hẳn là hôm qua."
Thẩm Lương tùy ý liếc qua danh sách: "Hôm qua đến... Lục Chung?"
Lục Chung: "Ừ."
Thẩm Lương: "Chưa từng gia nhập môn phái nào? Cũng chưa bái sư tiên sư nào?"
Lục Chung: "Ừ."
Thẩm Lương cố ý nâng hắn lên một chút: "Tự học thành tài, tiểu tử ngươi quả nhiên có thiên phú không tệ đấy."
Lục Chung: "Về mặt thiên phú, ta thuộc loại đỉnh tầng nhất."
Thẩm Lương vừa định dìm hắn xuống, nào ngờ hắn lại thuận theo tự khen mình, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó tức đến bật cười, giọng điệu mỉa mai: "Đúng vậy, đối với những tán tu như các ngươi mà nói, có thể vượt qua thử thách chắc chắn cảm thấy mình rất lợi hại rồi nhỉ."
"Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, cho dù đã vượt qua thử thách của kiếm tu, cũng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý đâu."
"Chim trĩ rừng vẫn là chim trĩ rừng, dù có vào thiên cung cũng chẳng hóa thành phượng hoàng được."
Lục Chung sờ sờ cằm, đối mặt với sự sỉ nhục không hề che giấu cũng không tỏ vẻ tức giận: "Kiếm ý là gì? Ta đúng là chưa thử bao giờ."
Nghe hắn nói vậy, vẻ khinh thường trên mặt Thẩm Lương càng rõ rệt.
Thẩm Lương tùy tiện chọn một học sinh: "Hạng Vũ, ngươi đến dạy hắn."
Học sinh bị điểm danh rất muốn biểu hiện trước mặt Thẩm Lương, thậm chí không chào hỏi, trực tiếp rút kiếm đâm về phía Lục Chung đang ngồi!
Trong chớp mắt, chiếc ghế đá kia va chạm với kiếm khí ập tới, nổ tung thành nhiều mảnh.
Còn bóng đen kia đã sớm không còn ở nguyên chỗ.
"Đồ nhát gan, chỉ biết chạy thôi sao? Có gan thì đến đánh với gia gia đây!" Hạng Vũ thấy Lục Chung biến mất, chống nạnh hét lớn.
Tiếng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng Hạng Vũ.
"Đây cũng gọi là đánh một trận? Ta không thích kiểu chơi đồ hàng này."
Lục Chung đứng sau lưng dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, Hạng Vũ lập tức trợn trắng mắt, ngã sấp xuống đất thành hình chữ đại.
"...Hạng, Hạng Vũ ngất rồi!" Có học sinh thấy thế không nhịn được hét lên.
"Đồ vô dụng." Thẩm Lương trừng mắt nhìn học sinh vừa lên tiếng, sắc mặt âm u.
Hắn vốn định chọn một học sinh bình thường đánh bại Lục Chung, mượn cơ hội này để sỉ nhục hắn, xem ra kế hoạch này không khả thi rồi.
Tên tiểu tử này quả thật lợi hại hơn hắn tưởng.
Tốc độ di chuyển của hắn khi nãy cực nhanh, ngay cả bản thân Thẩm Lương cũng chỉ nhìn thấy một bóng mờ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Hạng Vũ.
Nhưng đây cũng chỉ là những thủ đoạn tà môn mà thôi.
Kiếm tu, tự nhiên vẫn phải phân cao thấp bằng kiếm.
"Trưởng Tôn Chính, ngươi đi!" Lần này, Thẩm Lương chọn một học sinh có tư chất không tệ.
Một kiếm tu với thân hình khá vạm vỡ bước ra từ trong đám đông, ngay cả Lục Chung vốn đã cao lớn, đứng cạnh cũng thấp hơn nửa cái đầu.
"Xin nhường." Trưởng Tôn Chính ôm quyền, tuy miệng nói lời khiêm tốn nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ khinh thường.
Lục Chung: "Trông như tường thành thì không thích hợp luyện kiếm, ngươi nên qua viện Thể Tu bên cạnh thì hơn."
Trưởng Tôn Chính: ?
Trưởng Tôn Chính gầm lên một tiếng, lực đạo dưới chân khiến nơi hắn đứng lún xuống một phần, khí thế cuồng bá ép các học sinh xung quanh phải liên tục lùi lại.
"Tiểu tử, ngươi đang tìm..."
Chữ "chết" trong miệng Trưởng Tôn Chính còn chưa kịp thốt ra, thì phát hiện thanh kiếm trong tay sắp vung ra đã biến mất.
Kiếm của hắn đâu?
"Keng——"
Một tiếng vo ve kim loại chói tai vang lên trước người Trưởng Tôn Chính.
"Là thép tinh và huyền thiết đấy... nguyên liệu quả là tốt." Lục Chung gõ nhẹ vào thân kiếm màu đen bóng trong tay, "Dùng để làm kiếm thì thật sự đáng tiếc, làm quan đao chắc sẽ phù hợp hơn một chút."
"A a a a! Tiểu tử chết tiệt dám đoạt kiếm của ta!" Trưởng Tôn Chính thấy kiếm của mình không biết từ lúc nào đã rơi vào tay hắn, hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng.
Lục Chung liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Chính một cái, trước khi đối phương kịp chạm vào mình, đã dùng thanh kiếm nặng nề của Trưởng Tôn Chính "bốp" một cái đánh thẳng vào mặt hắn.
Kiếm của Trưởng Tôn Chính vốn đã nặng, Lục Chung lại không biết dùng bao nhiêu sức, thân hình cao lớn của Trưởng Tôn Chính bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường đá quanh trường đạo tạo thành một lỗ thủng lớn.
"Đã bảo rồi, ngươi không thích hợp luyện kiếm." Lục Chung ném thanh kiếm rộng vào bên cạnh Trưởng Tôn Chính đang sùi bọt mép và bất tỉnh nhân sự, lắc đầu.
"Thân pháp quá nặng nề, chẳng lấy được gì tốt đẹp."
Chỉ sau hai trận đấu ngắn ngủi, tiếng thì thầm của học sinh đã không thể kìm nén được nữa.
Có học sinh không nhịn được bèn đoán.
"Hắn sẽ không phải là người hôm qua làm hỏng cảnh giới thử thách đấy chứ?"
"Gì cơ? Ngươi nói chuyện có người chém hỏng cảnh giới thử thách sao? Ta vẫn nghĩ đó chỉ là chủ thớt muốn bán thuốc mọc tóc nên cố tình câu like, tung tin giả thôi! Cảnh giới thử thách sao có thể hỏng được? Đó chính là di vật tổ tiên để lại mà!"
"Ta cũng mới nghe bạn gác cổng nói trưa nay thôi, đợt thử thách cho tán tu tạm thời đã bị ngừng. Bây giờ nhìn lại, không thể không nghi ngờ đó là sự thật rồi!"
"À? Vậy thì tên tiểu tử này chẳng phải là...?"
"..."
Nhìn học sinh càng nói càng kích động, Thẩm Lương hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa.
Ban đầu hắn không định ra tay, dù sao thì với thân phận bậc trưởng bối đi dạy dỗ một hậu bối vừa đến, nói ra ngoài cũng chẳng vẻ vang gì.
Nhưng với tình hình hiện tại, nếu hôm nay hắn không dập tắt khí thế của tên tiểu tử này, sau này còn mặt mũi nào đứng giảng dạy ở viện Kiếm Tu nữa? Hắn đường đường là "Ngự Vệ" do Uyên Đế đích thân phong tặng, sao có thể để một tán tu vô danh đè đầu cưỡi cổ như vậy!
Thẩm Lương rút kiếm, luồng kiếm khí sắc bén và lạnh lẽo lập tức khiến tất cả học sinh im bặt.
Trường đạo trở nên tĩnh lặng như tờ.
"Ồ, ngươi trông cũng có vẻ ra dáng." Lục Chung khoanh tay trước ngực, nhìn thanh kiếm đang chỉ thẳng vào mặt mình, "Đúng rồi, ta quên mất chưa hỏi, ngươi tên gì? Ngươi là sư huynh của bọn họ sao? Trông có vẻ già hơn họ nhiều đấy."
Biểu cảm căng thẳng của Thẩm Lương lập tức bị câu hỏi này phá vỡ.
"Đồ ranh con! Ta là tổ tông nhà ngươi!!!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất