Chương 114
- Vì sao?
Triệu Tu Văn không hiểu hỏi.
Lý Vân cười cười:
- Bao đại nhân mới nhận chức Chuyển Vận Sứ Lưỡng Chiết mấy ngày nữa có khả năng thị sát Ngô huyện, ta định khi ông ta thị sát thì tiến hành thi chung kết, nhân cơ hội đó xin ông ấy cấp cho Ngô huyện một ít tiền bên giáo dục.
Trong lòng Triệu Tu Văn vừa khinh bỉ vừa vui sướng, khinh bỉ vì tên Lý Huyện lệnh này muốn nhân cơ hội này, dùng cuộc thi đấu của huyện để nhận được sự ưu ái, để gia tăng chiến tích cho y.
Nhưng Chuyển Vận Sứ nắm quyền về kinh tế đến thị sát Ngô huyện, lúc này tiến hành thi đấu huyện sĩ quả thật có lợi cho giáo dục Ngô huyện.
Làm học chính, Triệu Tu Văn đương nhiên hy vọng loại chuyện tốt này xuất hiện, cho nên trong lòng ông ta đối với đề nghị này vô cùng vui mừng.
- Cũng tốt, tranh thủ mấy ngày này ta cũng đi xem học phủ, quyết định giám khảo mới.
......
Buổi chiều cùng ngày, Triệu học chính tuyên bố cuộc thi bán kết cử hành chậm lại vài ngày, lý do là cần thay đổi giám khảo, để giáo thụ phủ học đảm nhiệm giám khảo cuộc thi bán kết cuối cùng.
Đêm đến, ở lầu ba Tụ Tiên tửu lâu, Trình viện chủ của Dư Khánh học đường đặt một bàn tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi giáo thụ phủ học Từ Trọng.
Từ Trọng mặc một chiếc nho bào rộng thùng thình màu xanh, tóc bạc da hồng, vô cùng hoạt bát.
Hai người quen biết đã lâu, lại cùng trong hội văn nhân nên vô cùng quen thuộc.
- Lão Trình, đừng cho rằng ta không hiểu ý ngươi!
Từ Trọng nửa đùa nửa thật nói:
- Cháu của ta ở Diên Anh học đường đọc sách, để tránh bị nghi ngờ cho nên khi Triệu học chính mời ta làm quan chủ khảo cuộc thi bán kết ta đã khéo léo từ chối, bàn rượu cùng thức ăn này chỉ sợ ngươi tốn không công rồi.
Trình Trứ lắc đầu:
- Từ lão đang nói gì thế, chẳng lẽ dựa vào giao tình cũng chúng ta nhiều năm, ta mời ngài bữa cơm không được sao?
Từ Trọng cười ha hả:
- Được, nghe lời này của ngươi, chúng ta cùng uống một chén.
Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch, Trình Trứ lại thay ông ta rót rượu:
- Kỳ thật, tôi cũng thấy có lỗi, lệnh tôn bị loại ở vòng thứ nhất, nên không cùng Dư Khánh học đường so tài được, lòng tôi cũng áy náy.
Từ Trọng phất tay:
- Việc này không liên quan đến Dư Khánh học đường các người, chỉ do ta năm đó mắt bị mù nên mới đưa cháu mình đến Diên Anh học đường đọc sách, cuối cùng bị người ta đùa bỡn, bài học này ta nhớ kỹ.
Đương nhiên Trình Trứ biết Từ Trọng chỉ chính là Lưu viện chủ, ông ta gật đầu:
- Xem ra lời đồn là sự thật, sau lần thi đấu này lệnh tôn sẽ rời khỏi Diên Anh học đường.
Từ Trọng hừ lạnh một tiếng:
- Ta chỉ cảm thấy đi quá trễ.
Đã vào trọng tâm câu chuyện, bầu không khí cũng thay đổi, Trình Trứ cẩn thận dẫn dắt đến mục đích đến đây hôm nay.
- Lần thi đấu này sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ cháu ngài, Từ lão có tính toán gì không?
Từ Trọng biết rõ lòng dạ của Trình Trứ, ông ta ra vẻ thở dài:
- Ta thì có tính toán gì chứ, đây là số mệnh nó không tốt, ta chỉ nghe theo mệnh trời thôi.
Trình Trứ trầm ngâm chốc lát nói:
- Vì sao Từ lão không dời hộ tịch của cậu ấy đến nơi khác, đi đến châu khác tham gia thi đồng tử, theo ta được biết cũng không phải tất cả châu huyện đều cử hành thi đấu lựa chọn huyện sĩ giống như huyện Ngô.
- Sao ta lại chưa nghĩ tới chứ, nhưng triều đình khống chế khoa cử nghiêm ngặt, nhất định phải mua nhà mua đất, hơn nữa còn phải nhập tịch bảy năm mới cho phép tham gia cuộc thi Giải ở địa phương, Bình Giang phủ chúng ta càng nghiêm, tổ tông ba đời đều phải ở Bình Giang phủ.
Từ Trọng thở dài nói:
- Nếu không ta đã dời hộ tịch của nó đến Trường Châu huyện rồi.
Trình Trứ khẽ mỉm cười:
- Cũng không phải địa phương nào cũng có quy định bảy năm mới nhập tịch, theo ta được biết Tuyên Châu chỉ cần nhập tịch ba năm, cũng không cần ba đời đều ở Tuyên Châu.
- Chỉ cần ở Tuyên Châu mua trăm mẫu đất cùng một tòa nhà là có thể di chuyển hộ tịch, ba năm sau báo danh thi đồng tử, tìm ba lão cử nhân đảm bảo, vậy là có thể tham gia thi Đồng tử ở Tuyên Châu.
Từ Trọng thật sự có chút động tâm, ông ta vốn nghĩ định làm giả quê quán cho cháu mình ở Trì Châu, sau đó chuyển hộ tịch của cháu đến Trì Châu.
Nhưng làm vậy thì rất mạo hiểm, một khi bị tố giác, bản thân ông quan vị khó bảo toàn, tiền đồ của cháu cũng xong luôn. Hiện tại Trình Trứ đề xuất biện pháp này khiến ông ta thấy cháu mình còn có hy vọng tham gia thi đồng tử.
Từ Trọng thấy Trình Trứ mắt lóe sáng, sao ông ta có thể không rõ ý đối phương, liền theo ý đối phương đưa cho ông ta cây cột để bám.
- Đáng tiếc ở Tuyên Châu ta cũng không có người quen, rất nhiều chuyện không hiểu rõ.
Nói đến bước này, hai bên có thể nói thẳng ra rồi.
Trình Trứ mỉm cười:
- Ta chính là người Tuyên Châu, huynh đệ cũng là người giàu có ở Tuyên Châu, nếu huynh trưởng không chê ta nhiều chuyện thì giao chuyện này cho ta xử lý, cam đoan giúp huynh trưởng xử lý tốt.
Từ Trọng vui mừng vô cùng, đứng lên hành lễ nói:
- Đa tạ hiền đệ giúp đỡ, việc của cháu ta liền giao cho hiền đệ, xin hiền đệ yên tâm, chuyện của hiền đệ chính là chuyện của ta, ta tuyệt đối không thờ ơ đứng nhìn.
Có mấy lời không cần nói rõ ra, trong lòng hai bên hiểu rõ là được, tuy rằng Từ Trọng không phải là quan chủ khảo cuộc thi bán kết nhưng ông ta là Chủ tọa giáo thụ phủ học, ở phủ học có mạng lưới quan hệ dày đặc.
Vòng bán kết bị lùi lại năm ngày.
Trong năm ngày này, Phạm Ninh không trở về nhà mà ở lại Bình Giang phủ dạo chơi.
Đi chơi núi xanh, ngắm nhìn nước biếc, lại còn được bao ăn bao ở. Hắn đến thi đấu mà như một người đi du lịch.
Vào buổi chiều ngày thứ ba, trời mưa lất phất, hắn đi dạo bên ngoài cả ngày, vừa mệt vừa đói, hai chân thì mỏi nhừ.
Phạm Ninh đang gật gà gật gù trên xe bò, lúc này hắn chỉ muốn lập tức lao vào nhà ăn của quán trọ đánh chén no nê, rồi về phòng ngủ một mạch.
Xe bò chậm rãi dừng trước cửa quán trọ.
Tuy mưa thế, nhưng có khoảng bốn mươi, năm mươi quý tộc cùng thân cận của quan lại đứng chật ních tại cửa quán che dù, kiên nhẫn chờ các thần đồng xuất hiện.
Hiện tại đã là vòng bán kết, vòng này chỉ còn lại mười hai thần đồng, sẽ có mười người được phong làm huyện sĩ, cho nên mỗi thần đồng này đều rất được coi trọng.
Nếu không phải có tám tên cung thủ đứng ngay cổng quán trọ, thì bọn họ sẽ xông vào quán mời thần đồng tới nhà mình ăn cơm ngay.
Mấy ngày nay Phạm Ninh đã hiểu rõ được tầm quan trọng của cuộc thi tuyển chọn huyện sĩ trong lòng dân chúng huyện Ngô.
Hắn có một tấm thẻ dự thi vòng bán kết. Mỗi lần hắn giả vờ sơ ý lộ ra tấm thẻ bài đều gây ra một hồi nhốn nháo, nhờ đó ăn cơm không cần trả tiền, mua đồ cũng được giảm giá, mọi người đều đứng sau lưng hắn bàn luận với ánh mắt đầy hâm mộ.
- Cảm ơn chú!
Phạm Ninh đưa cho phu xe năm quan tiền, phu xe vội từ chối:
- Vị khách nhỏ, nếu sớm biết rằng Người là thần đồng, ta sẽ không để thêm người khác lên xe, vì thế tiền xe tuyệt đối không thể lấy.