Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 122

Chương 122


Lúc này học viên của huyện học Phụ Chúc học đường cười lạnh nói:
- Đúng là Dư Khánh học đường có tiền, khâm phục.
Mấy học sinh của Trường Thanh học đường cũng tiếp lời: - Tưởng rằng phải trục xuất khỏi tiệc rượu, không ngờ chỉ phạt một chén rượu, văn hóa tiệc rượu này thật bí hiểm, không thể nào giải thích nổi.
Ba học trò Dư Khánh học đường đỏ mặt, lúc này một người trong đó đến trước mặt Phạm Ninh cúi đầu thi lễ nói: - Là ta nhớ lẫn lộn thơ của Lý Sơn Phủ và Lý Động, cảm ơn các ngươi chỉ chỗ sai. Đề này ta cũng cảm thấy giám khảo cho điểm hơi cao, tuyệt đối không phải chủ ý của chúng ta.
Phạm Ninh âm thầm khâm phục thiếu niên mười hai tuổi này. Cậu ta còn nhỏ tuổi đã hiểu hết tinh túy đấu đá trong triều đình, đúng lúc lôi kéo đồng minh, tránh bị cô lập.
Phạm Ninh thấy đối phương ném đến cành ô- liu cũng không từ chối, mỉm cười nói: - Chúng ta chỉ là những đại tướng xung phong ra trận, nghe lệnh làm việc, về phần đủ sức và mưu lược để trở thành chủ soái hay không cũng không quan hệ đến chúng ta, có đúng không?
- Phạm hiền đệ nói quá đúng, ta tên Tô Lượng, hy vọng chúng ta vui vẻ khi gặp nhau.
Học trò tên Tô Lượng này chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.
- A Ngốc, ngươi thật sự rất dễ nói chuyện.
Chu Bội bên cạnh bất mãn nói: - Nếu là ta, ta xông đến mắng bọn chúng rồi, được tiện nghi còn khoe mẽ, câu này chính là để nói loại người như bọn chúng.
Phạm Ninh cười cười: - Làm người phải lưu ba đường sống, nói không chừng sau này có chỗ dùng. Không cần phải khiến quan hệ căng thẳng, nói thật chuyện này lỗi cũng không phải do bọn họ.
- Hừ, giờ đã nghĩ đến chuyện lên huyện học rồi, tên tiểu tử không có lương tâm.
Chu Bội yêu cầu đi học, trong nhà xem như nàng đi chơi vậy.
Nhưng dù là tổ phụ hay cha mẹ cũng đều không cho phép nàng lên huyện học. Trong lòng Chu Bội hiểu rõ, mỗi lần nghĩ đến việc này nàng vô cùng không vui.
Lúc này, nhóm giám khảo đã nhanh chóng trở lại, những người khác cũng vào chỗ ngồi.
Ba viện chủ đều bất mãn, cuối cùng học chính Triệu Tu Văn cùng giám khảo thỏa hiệp, duy trì điểm thượng hạ cho Dư Khánh học đường.
Bất mãn thì bất mãn nhưng không có ai trong học đường bỏ thi. Dù sao cho điểm thượng hạ đối với Dư Khánh học đường cũng đã là một đả kích lớn. Kéo họ xuống giữ vị trí đầu với Diên Anh học đường và Trường Thanh học đường.
Có lẽ sự hòa giải của Triệu học chính có tác dụng, đề thứ ba và đề thứ tư giám khảo không còn chèn ép các học đường. Hơn nữa các học đường đều phát huy khả năng xuất sắc, bốn học đường đều được điểm thượng thượng.
Chớp mắt đã đến đề cuối cùng, đề thứ năm cũng là trận chung kết.
Bốn đề thi trước Diên Anh học đường, Trường Thanh học đường, Dư Khánh học đường đều đứng thứ nhất.
Chỉ có Phụ Chúc học đường thuộc huyện học không may, đạt một điểm trung và một thượng hạ, tình cảnh vô cùng nguy hiểm, theo một ý nghĩa nào đó thì bọn họ đã bị loại rồi.
Lúc này quan chủ khảo Tề Ung đứng lên nói: - Đã đến lúc diễn ra trận đấu cuối cùng, vì đảm bảo công bằng, Triệu học chính cũng tham gia chấm điểm. Hy vọng mọi người có thể có được tâm lý tốt nhất, học đường nào đạt giải nhất của đại hội lực chọn huyện sĩ, phụ thuộc đề thi này.
Chu Bội cười lạnh nói với Phạm Ninh: - Lấy tiền người ta, thay người ta giải quyết, ta tin tưởng ở đề cuối cùng này cũng có vấn đề.
Phạm Ninh như dự liệu trước, hắn cười cười nói: - Ngươi chỉ cần để ý rút chuẩn đề bài, chữ viết đẹp, những chuyện còn lại để ta.
Một tiếng chuông nữa lại vang lên, đề thi cuối cùng bắt đầu.
Từng học đường trầm mặc rút đề, đề cuối cùng của thi đấu bán kết nhất định đều là đề thượng phẩm, độ khó cao hơn.
Chu Bội rút đề thi, trong nội tâm nàng rất căng thẳng, đưa đề thi cho Phạm Ninh: - Ngươi mở đề đi.
Phạm Ninh chậm rãi mở đề, lại là đề làm thơ, lấy thành khuếch hoặc thôn xá làm đề mục, làm bài thơ mỗi câu bảy chữ.
Phạm Ninh mỉm cười, đề này rút không tệ, đây là đề hắn muốn.
- Dưới đây là trình tự đáp đề.
Quan chủ khảo cũng rút trình tự đáp đề, rồi tuyên bố: - Đội đầu tiên giải đề là Phụ Chúc học đường thuộc huyện học, đội thứ hai là Trường Thanh học đường, đội thứ ba là Dư Khánh học đường, đội còn lại là Diên Anh học đường, mời các trò chuẩn bị.
- Trường Thanh học đường chắc gặp phải hạn rồi. Chu Bội nhỏ giọng nói với Phạm Ninh.
- Sao ngươi biết?
- Nhìn bộ dạng bọn họ đi.
Chu Bội bĩu môi nói: - Một đám mặt mày nhăn nhó, đoán chừng gặp phải đề khó giải rồi.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua, ba học sinh Trường Thanh học đường đều ngồi trước bàn ngẩn người, bọn họ như sắp khóc.
Hai đội còn lại mặt mày căng thẳng, có lẽ đều lấy được đề khó giải.
Phạm Ninh thu hồi ánh mắt, hắn suy nghĩ rồi cầm bút viết đáp án của mình "Thăm thôn Tưởng Loan".
Mạc tiếu nông gia tịch tửu hồn, Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận, Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhước hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.
Phạm Ninh dựa theo bài "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du, đổi tên "Du Tưởng Loan thôn". Bản dịch của Đỗ Chiêu Đức: Thôn dã chớ cười rượu nhạt phèo, Cuối năm đãi khách sẵn gà heo. Núi liền sông nước ngờ vô lối, Liễu rũ đường hoa đến xóm nghèo. Tiêu trống rộn ràng Xuân Xã đến, Áo xiêm giản dị cổ phong theo. Từ nay nếu rảnh đêm trăng sáng,
Gỏ cửa cùng vui gậy khẳng kheo.
.......
Phụ Chúc học đường của huyện học rút đề bài từ, tên điệu không giới hạn, vận luật không hạn, nội dung yêu cầu cần cù đọc sách, bọn họ miễn cưỡng chắp vá một bài từ.
Điều đáng tiếc giám khảo lại khôi phục phong cách chấm điểm nghiêm khắc. Năm giám khảo cùng học chính, năm giám khảo cho thương hạ, một cho thượng trung, cuối cùng được điểm thượng hạ.
Điểm này được cho, vận mệnh của Phụ Chúc học đường thuộc huyện học đã định, bọn họ là đội đầu tiên bị loại.
Ba học sinh Phụ Chúc học đường muốn khóc lên.
Đội thứ hai giải đề là Trường Thanh học đường, bọn họ rút đề cũng về thơ, có điều chỉ yêu cầu viết chính tả hai mươi câu bài thơ của Lý Thương Ẩn.
- Thật đáng tiếc.
Quan chủ khảo thản nhiên nói:
- Ta chỉ thấy có mười hai câu, còn tám câu không viết ra, thời gian ta để hẳn đủ cho các trò viết rồi, đề giải này ta không hài lòng, tuy nhiên thư pháp không tệ.
Quan chủ khảo nhìn thoáng qua Triệu Tu Văn, liền hướng mọi người nói: - Mọi người cho biết điểm số.
Giám khảo cùng nhau cho điểm, ba giám khảo cho điểm trung, quan chủ khảo và một người khác cho thượng hạ, Triệu Tu Văn cũng cho thượng hạ.
Quan chủ khảo gật đầu nói: - Cuối cùng cho điểm thượng hạ.
Mặt ba thí sinh Trường Thanh học đường trắng bệch, Phí viện chủ căm tức vạn phần nhưng ông ta không chỉ trích, chỉ hừ mạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
- Chúng ta nghe đáp đề của Dư Khánh học đường.
Âm thanh quan chủ khảo lạnh lùng, thậm chí có chút địch ý mơ hồ khiến cho người ta cảm giác, ông ta không thích đội Dư Khánh học đường. Đương nhiên quan chủ khảo phải làm ra hiệu quả này.
Dư Khánh học đường ngẫu nhiên rút được đề viết kinh "Thượng thư" trong "Chu thư. Hồng Phạm".


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất