Chương 153
Cũng vì chuyện này đã khiến cho Tam thúc đến làm con rể Lục gia.
- Việc chọn giáo thụ đó làm thế nào? Ví như không muốn Trương Nghị dạy.
Phạm Ninh hỏi.
- Không phải như thế, đệ từ từ nghe ta nói.
Lục Hữu Vi tìm một bàn đá ngồi xuống, kiên nhẫn nói với Phạm Ninh:
- Huyện học và học đường hoàn toàn khác nhau. Huyện học là nơi có thư viện thực hành, được chia thành Lộc Minh, Gia Ngư, Hồng Nhạn, Cốc Phong. Mỗi vị giáo thụ phụ trách một trong bốn thư viện đó.
- Chúng ta thi huyện học nguyên nhân chính là chọn người hướng dẫn, chọn thư viện. Thực tế việc này chính là chọn giáo thụ, mỗi học sinh đều muốn trở thành môn sinh của giáo sư nào đó.
- Nhưng giáo thụ thủ tọa cũng muốn chọn được học sinh ưu tú. Hơn nữa cũng giống như huyện sĩ các người, cho nên bọn họ cũng chủ động xuất kích chọn đệ cùng ông ta đọc sách.
- Nếu giáo thụ nhìn trúng đệ, thì chúc mừng đệ, đệ có thể trở thành đệ tử của người đó.
- Đệ tử và môn sinh có gì khác nhau?
Phạm Ninh vẫn có chút khó hiểu.
- Khác nhau rất lớn, đệ tử phải cử hành nghi thức bái sư, sư phụ sẽ triệu tập đệ tử giảng bài riêng, sư phụ ra đề cũng chỉ nói cho đệ tử.
- Nói như vậy, đệ tử là tinh hoa của mỗi thư viện, khả năng vượt qua kì thi Giải rất lớn. Còn môn sinh là học sinh nhị đẳng, chỉ có thể đi nghe giáo thụ giảng bài mà thôi.
- Vậy huynh là môn sinh hay đệ tử?
Phạm Ninh cười hỏi.
Lục Hữu Vi cười khổ:
- Thí sinh dự thính như chúng ta thì làm sao có thể thành đệ tử được, ta đương nhiên là môn sinh, chọn thư viện Lộc Minh của Triệu học chính.
Phạm Ninh mừng rỡ:
- Triệu học chính cũng là chủ tọa giáo thụ?
- Sao ông ấy không ở đây chứ? Chỉ có điều Triệu học chính rất nhiều việc, bình thường ông ấy không quản học sinh được, học với ông ấy phải dựa vào cố gắng của chính mình.
Giờ Phạm Ninh mới hiểu, vì sao Triệu học chính đến Mộc Đổ trấn tìm hắn, còn lưu lại lời nhắn, bảo hắn đừng vội báo danh, phải tìm ông ấy trước.
- Đệ nhìn thẻ bài thư viện Lộc Minh của ta nè.
Lục Hữu Vi tháo thẻ học sinh đưa cho Phạm Ninh, trên mặt phải có khắc hai chữ "Lộc Minh" màu trắng, mặt trái viết số bảy mươi sáu.
Phạm Ninh gật đầu:
- Đúng vậy, là lựa chọn sáng suốt.
Đúng lúc này, Lục Hữu Vi biến sắc, sợ hãi nhìn phía sau Phạm Ninh.
Phạm Ninh quay đầu, chỉ thấy sau hắn là một người đàn ông, dáng người nhỏ gầy, tuổi chừng ngoài năm mươi. Ông ta mũi nhỏ, mắt nhỏ, làn da khô vàng, mặt tươi cười.
Đầu ông ta đội mũ quan, mặc quan phục nho bào rộng thùng thình màu trắng, thân thể nhỏ thó, nhìn khá buồn cười.
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là A Ngốc. Năm đó ta thấy ngươi còn chơi dưới bùn, chỉ chớp mắt đã trưởng thành rồi.
Vẻ mặt lão già hơi khoa trương, hai mắt nhỏ xíu nhìn chăm chú Phạm Ninh, cái mũi nhỏ đỏ bừng đơn độc treo giữa hai con mắt nhỏ thó.
- Xin hỏi, ngài là....
Không biết tại sao lão già này khiến cho Phạm Ninh cảm giác không thoải mái. Tuy rằng ông ta lôi kéo hắn làm quen, nhưng Phạm Ninh cảm giác lời nói ông ta khá giả dối.
- Lão phu là Trương Nghị, là sư phụ của Tứ thúc ngươi, là bằng hữu của ông nội ngươi. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi báo danh.
Nói xong, ông ta tự tay lấy túi sách của Phạm Ninh, Phạm Ninh nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Phạm Ninh cười nói:
- Sao có thể phiền toái đến giáo thụ phải báo danh thay học trò.
Trương Nghị chụp hụt, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, ánh mắt hiện lên tia nhìn giận dữ, nhưng lập tức biến mất, miễn cưỡng cười nói:
- Người trẻ tuổi hiểu lễ phép là chuyện tốt, đi theo ta, ta cùng ngươi đi báo danh.
Phạm Ninh cười nói:
- Lưu viện chủ của chúng tôi đã nói với Triệu học chính rồi, để ta làm môn sinh của Triệu học chính.
Trương Nghị âm thầm căm tức, tên Triệu Tu Văn này xuống tay nhanh thật. Nhưng Phạm Ninh là thủ khoa huyện sĩ, thiếu niên ưu tú, thiên tài này ba năm mới xuất hiện một lần, sao ông ta dễ dàng buông tha được chứ.
- Ta và Viện chủ các ngươi quan hệ khá tốt, thư viện Cốc Phong có không ít đệ tử là học sinh của Diên Anh học đường, ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ. Sau này ta giải thích với Viện chủ ngươi sau, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.
Ông ta nắm chặt cánh tay Phạm Ninh, Phạm Ninh nhẹ nhàng tránh thoát tay ông ta.
- Ta còn đợi Triệu học chính.
Rốt cuộc Trương Nghị cũng tức giận, ông ta đánh giá Phạm Ninh một lần:
- Ta nói này cậu học sinh, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ta tự mình đến mời ngươi, ngươi không nể tình, chẳng lẽ muốn ta cầu xin ngươi sao?
- Trương giáo thụ nói quá lời rồi.
Bên cạnh có một người nhanh chóng bước đến, dáng người cao gầy, vẻ mặt nghiêm túc, chính là học chính Triệu Tu Văn.
- Phạm Ninh, không phải ta bảo trò đứng trước cửa trường học chờ ta sao? Sao lại chạy lung tung như thế?
Triệu Tu Văn nháy mắt ra hiệu với Phạm Ninh, Phạm Ninh hiểu ý, ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Học trò muốn xem khu Bắc một chút, vừa đúng lúc gặp đám tân sinh.
- Sau này có thời gian, ta dẫn trò đi.
Triệu Tu Văn tiến lên nắm chặt cổ tay Phạm Ninh, nhìn Trương Nghị cười nói:
- Ta đã chạy đến Mộc Đổ trấn dẫn học sinh này đến, Trương giáo thụ đến chậm một bước rồi.
Sắc mặt Trương Nghị vô cùng khó coi, ông ta căm tức trừng mắt nhìn Phạm Ninh mắng:
- Đồ không biết điều.
Ông ta hừ mạnh một tiếng, hậm hực xoay người rời đi.
Sắc mặt Triệu Tu Văn cũng có chút khó coi, tên Trương Nghị này ỷ vào Dương huyện thừa làm chỗ dựa, phá hỏng quy củ của huyện học, thiên vị, bóc lột học sinh.
Nếu không phải y kiên trì nguyên tắc, huyện học đã sớm bị ông ta làm cho rối tinh rối mù lên rồi.
- Học chính, trò còn chưa báo danh.
Phạm Ninh cười nói.
Triệu Tu Văn hừ một tiếng, gõ lên đầu hắn nói:
- Tên tiểu tử thối này, chạy loạn khắp nơi. Hôm trước ta đến trấn của trò, không ngờ lại không gặp. Cha trò nói trò tới huyện nha, ta vội chạy đến huyện nha, đến đó họ lại nói trò đi rồi, tiểu tử ngươi đang đùa ta sao?
Phạm Ninh ôm đầu oan ức nói:
- Ta đâu có biết ngài đến tìm ta chứ? Lưu viện chủ không nói rõ, ta cũng đâu có biết huyện học pải phân viện.
Triệu Tu Văn thấy bộ dạng ủy khuất của hắn, vừa tức giận, lại vừa buồn cười. Ông quay đầu nhìn Lục Hữu Vi, kinh ngạc hỏi:
- Không phải trò học Trung xá sinh ở Diên Anh học đường sao? Sao lại đến huyện học?
Lục Hữu Vi lo sợ nói:
- Học trò... Cha học trò cho học trò đến huyện học làm học sinh dự thính.
Triệu Tu Văn nhìn thấy tấm thẻ đề Lộc Minh, liền mỉm cười nói:
- Hóa ra cũng ở Lộc Minh viện chúng ta, cùng đi đi.
Triệu Tu Văn dẫn theo Phạm Ninh đến chủ đường báo danh, Lục Hữu Vi kích động đi phía sau. Trong lòng y vô cùng chờ mong, không phải học chính cũng muốn thu y làm đệ tử đó chứ?
....
Tống triều cũng có khái niệm nhà ở gần trường học. Giá cả quanh trường đắt hơn nhiều những nơi khác, tuy nhiên chưa chắc người có thể vào trường khi ngươi mua được một khu nhà đắt đỏ.
Nhưng cũng có nhiều người giàu có đã mua một ngôi nhà gần trường nổi tiếng, tạo điều kiện thuận lợi cho con cái đi học.