Chương 157
Chu Nguyên Phong Đoạt bình rượu vào tay mình, cười nói:
- Cao Huyện lệnh hôm nay là chủ khách*, theo quy củ, chủ khách không rót rượu, chỉ uống rượu, ta là chủ bồi, ta sẽ rót rượu cho mọi người.
* chủ khách = khách mời chính, khách mời quan trọng.
Đầu tiên Chu Nguyên Phong rót cho Cao Huyện lệnh một chén rượu đầy, rồi khẽ cười nói với Phạm Ninh:
- Vị Cao Huyện lệnh này thi khoa cử hai mươi mấy năm liền, bền lòng bền chí, cuối cùng cũng đại khí vãn thành, là tấm gương cho người đọc sách, Phạm tiểu lang nên học tập theo!
Phạm Ninh nhủ thầm trong lòng, "Khó trách trông cái mặt đúng kiểu lão văn nhân khắc khổ nghèo túng."
Nhưng ngoài miệng thì hắn lại khen:
- Bền lòng bền chí, quả thật không dễ dàng mà!
Mặt Cao Huyện lệnh đỏ lên:
- Đại quan nhân đang chê cười ta ấy mà! Ta đậu cử nhân năm hai mươi tuổi, vào kinh thi liên tục tám lần, đến năm thứ năm Khánh Lịch mới đậu được Tiến sĩ, thật sự quá ngu độn!
Chu Nguyên Phong lại rót đầy rượu cho mọi người, cười ha hả:
- Người có chí, việc tất thành! Nào! Chúng ta kính Cao Huyện lệnh một chén, hoan nghênh Cao Huyện lệnh trở thành quan phụ mẫu của Ngô huyện chúng ta.
Mọi người cùng đứng dậy, nâng chén, Chu Bội lại khẽ đá Phạm Ninh một cái, trừng mắt với hắn, lại liếc xuống mặt bàn.
Lúc này Phạm Ninh mới phát hiện trước mặt hắn có hai cái chén, một chén đựng đầy rượu, chén kia thì có màu vàng óng, có lẽ là nước mật ong.
Kết quả hắn lấy nhầm chén rượu, bị Chu Bội phát hiện.
Dương Huyện thừa vô cùng thông minh, ông ta cũng nhìn ra Phạm Ninh đã cầm nhầm chén, liền cười nói:
- Nếu Phạm tiểu lang uống rượu là trái với nội quy trường học đấy, phải đổi sang chén kia.
Lúc này Phạm Ninh mới đặt chén rượu xuống, bưng chén nước mật ong lên.
Mọi người cùng cạn sạch một hơi.
Cao Huyện lệnh bị rượu mạnh xông lên khiến ho khan kịch liệt, một lúc lâu sau mới nói:
- Đây là Thái Hồ Thiêu sao? Quả nhiên danh xứng với thực! Hệt như thiêu đốt cả cổ họng! Thật sự vô cùng sảng khoái!
- Nếu Cao Huyện lệnh thích, vậy hôm nay liền không say không nghỉ!
Chu Nguyên Phong ra hiệu bằng ánh mắt cho nhạc kỹ ở bên ngoài, một lát sau, tiếng tỳ bà du dương vang lên, một nhạc kỹ khác cất giọng ca uyển chuyển hát lên khúc điệu hiện đang được lưu hành.
"Đứng tựa lầu cao làn gió nhẹ,
Trông xa viễn cực, mối ly sầu.
Buồn dâng tình tự chân trời thẳm,
Trong nắng tàn, sơn thảo sắc mầu.
Tấc dạ lan can ai hiểu thấu?"
…
- Phạm tiểu lang học tại thư viện nào của huyện học vậy?
Huyện thừa Dương Hàm cười hỏi.
Ông ta vừa hỏi câu này, Phạm Ninh chợt nhớ đến đứa cháu Dương Độ của ông ta, chú cháu nhà này quả thật rất giống nhau.
- Học trò ở thư viện Lộc Minh!
Dương Hàm vuốt râu cười nói:
- Không tồi, theo Triệu học chính đọc sách à, ta có một đứa cháu cũng đang đi học, là học trò mới giống cậu, nhưng nó lại đang theo học giáo sư Trương, các người có quen nhau không?
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Học trò và y cũng từng có qua lại một lần.
Dương Hàm cảm giác được Phạm Ninh trả lời rất cẩn thận, ông ta chỉ cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Cao Huyện lệnh vừa uống rượu, vừa bất lộ thanh sắc quan sát Phạm Ninh, ông ta hơi hí mắt, trong đôi mắt nhỏ lóe ra tia khôn khéo.
Ông ta bốn mươi tuổi mới đậu tiến sĩ, biết rõ làm quan không dễ dàng chút nào, vậy nên trong mọi trường hợp ông ta đều luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không dễ dàng tỏ rõ thái độ.
Hôm nay là tiệc rượu tẩy trần Chu gia dành cho ông ta, thế mà lại mời một thiếu niên chẳng liên quan gì đến, khiến ông ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Cao Huyện lệnh nghĩ đến Thẩm gia quyền quý ở quê mình, Thẩm gia cũng luôn gắng sức bồi dưỡng thần đồng và sĩ tử ưu tú, nếu về sau những sĩ tử ưu tú kia thi đậu Tiến sĩ, giành được thành tựu thì Thẩm gia cũng nhận được báo đáp rất lớn.
Rất có thể Chu gia cũng đang toàn lực bồi dưỡng Phạm Ninh này.
Giờ khắc này, Cao Huyện lệnh rất có hứng thú với Phạm Ninh, đứa trẻ này thế mà lại là huyện sĩ đứng đầu.
- Phạm tiểu lang, hay là ta thử kiểm tra ngươi xem!
Uống vào hai chén rượu, Cao Huyện lệnh cũng bắt đầu sôi nổi hơn, ông ta cười híp mắt nói với Phạm Ninh.
Chu Bội nói nhỏ bên tai Phạm Ninh:
- Không cần lo lắng, Cao Huyện lệnh này là môn sinh của nhị tổ phụ ta!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Cao Huyện lệnh này là do Chu gia điều đến huyện Ngô.
Phạm Ninh liền khẽ cười nói:
- Được tiền bối chỉ giáo là vinh hạnh của Phạm Ninh!
Cao Huyện lệnh vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Trên bàn rượu vẫn nên nói những thứ thú vị, không bằng chúng ta đối vài câu vậy!
Chu Bội vỗ tay cười:
- Ta thích đối câu nhất, ta cũng tham gia!
Cao Huyện lệnh cười ha hả:
- Được rồi! Vậy thì Chu tiểu quan nhân trước.
Ông ta hơi trầm tư rồi nói:
- Tùng bách già mà khỏe.
Chu Bội nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Ta đối "Chi lan trong lại thơm".
- Hay!
Tất cả mọi người đều vỗ tay.
Cao Huyện lệnh lại cười nói:
- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Chu Bội thoáng đơ người, mãi không nghĩ ra được, Phạm Ninh liền khẽ cười nói:
- Tựa cây nghe suối trong!
Chu Bội giận đến mức dậm chân:
- Đâu phải ta không biết, ai bảo ngươi nhiều chuyện!
Nàng tức giận:
- Ta đối "Cúi đầu nhớ cố hương."
Cao Huyện lệnh liếc mắt nhìn Phạm Ninh, cười nói:
- Lạc hoa tảo nhưng hợp.
Phạm Ninh nói ngay:
- Tùng hoa trích phục sinh!
- Tụ lai thiên mẫu tuyết!
- Phưởng xuất vạn cơ vân!
Trong mắt Cao Huyện lệnh có phần kinh ngạc, lại ra thêm đề mục khác:
- Sân hoa lê ánh trăng trải dài.
Phạm Ninh thuận miệng đối luôn:
- Nước hồ thu đón gió lăn tăn.
Cao Huyện lệnh giơ ngón cái tấm tắc khen:
- Không hổ là đệ nhất huyện sĩ, quả nhiên lợi hại.
Huyện thừa Dương Hàm ngồi cạnh liền cười nói:
- Câu đối của Phạm Ninh rất đặc biệt, trên tường trong thư phòng của Lý Huyện lệnh tiền nhiệm có treo một bức câu đối, chính là của Phạm tiểu lang tặng ông ấy.
- Ồ? Xin rửa tai lắng nghe.
Cao Huyện lệnh lại càng tò mò.
Xử thế không ngoài duy trung duy thứ;
Trị gia nhất lẽ cần siêng tiết kiệm.
Dương Hàm cười nói:
- Phạm tiểu lang, nếu ta nhớ không lầm, hẳn là câu đối này đúng không!
Phạm Ninh ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Viết không được hay lắm, khiến Cao Huyện lệnh chê cười rồi.
Cao Huyện lệnh đọc thầm hai lần, luôn miệng tán dương:
- Viết rất hay, đạo làm quan không có đường tắt, chỉ có bốn chữ "duy trung duy thứ".
Lòng ngứa ngáy khó nhịn, ông ta liền cười nói:
- Phạm tiểu lang cũng viết cho ta một câu đối, được chứ?
Phạm Ninh khiêm tốn nói:
- Học trò thật không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiền bối.
Chu Nguyên Phong ngồi bên cười nói:
- A Ninh, đừng khiêm tốn quá, cháu viết rất hay, cũng viết cho ta một bức đi.
- Nếu lão gia tử đã lên tiếng, vậy Phạm Ninh đành bêu xấu vậy.
Chữ viết của Phạm Ninh bây giờ cũng miễn cưỡng có thể xem được, hắn trải rộng tờ giấy ra, viết lên đó một câu đối.
Bạch điểu vong cơ, khán thiên ngoại vân quyển vân thư;
(Chim trắng quên tục niệm, nhìn trên bầu trời mây cuốn mây bay)
Thanh sơn bất lão, nhâm đình tiền hoa khai hoa lạc.
(Núi xanh mãi không già, mặc hoa trước sân chớm nở chớm tàn).