Chương 161
Lỏng buông tiết tháo xuống dòng trong vắt;
Núi giương bình phong hoa kẽ rào tre.
Triệu Tu Văn vuốt râu khẽ gật đầu, học sinh này đúng là thiếu niên thiên tài hiếm có, không ngờ có thể di hoa tiếp mộc thơ của cổ nhân một cách trùng hợp như vậy.
Bức câu đối này, vế trước là thơ của Lý Động, vế sau là thơ Bạch Cư Dị.
Triệu Tu Văn đọc mấy lần, yêu thích không rời tay, "Lỏng buông tiết tháo xuống dòng trong vắt", đây quả thực chính là lời răn cho chính mình mà!
Ông đích thân nhấc bút viết xuống bức câu đối này.
Triệu Tu Văn đưa bức đối ra cười nói:
- Cầm nó đi phết hồ dán, rồi treo trong thư phòng của ta.
Phạm Ninh vươn tay cười hì hì, nói:
- Học trò đã trả giá rồi, tiên sinh nên đưa hàng thôi!
Triệu Tu Văn cười như không cười:
- Ngươi mà nói kiểu vậy, ta sẽ không cho ngươi đâu!
Phạm Ninh đảo mắt, lập tức cung kính nói:
- Học trò đã biểu đạt sự kính trọng với tiên sinh, mong tiên sinh tiếp tục thúc giục học trò, để lại cho học trò một kỷ niệm.
Triệu Tu Văn cười ha hả:
- Thằng nhóc tinh quái nhà ngươi!
Ông tìm trong ngăn kéo ra một tấm thẻ bằng đồng, cười híp mắt ném cho Phạm Ninh:
- Đi đi!
Phạm Ninh nắm tấm thẻ đồng đó trong tay, hệt như đào được bảo tàng vậy, gấp rút bỏ vào túi mình, chạy đi nhanh như chớp.
Vừa mới chạy đến đầu bậc thang, chỉ nghe thấy một loạt tiếng chân chạy hùng hục, một nhóm học sinh vội vàng chạy lên, ít nhất cũng phải đến mười hai mười ba người.
Bọn họ đồng loạt dừng bước, chen lấn thành một đoàn, mặt đầy hoài nghi nhìn Phạm Ninh.
Phạm Ninh khẽ ngâm nga theo một khúc nhạc, dương dương đắc ý đi ngang qua đám học sinh kia bước xuống cầu thang.
…
Trong ngõ Văn Xương phía nam huyện nha có một tòa nhà chiếm diện tích khoảng mười mẫu.
Nơi đây chính là phủ trạch của huyện thừa Dương Hàm.
Huyện thừa chủ quản chính vụ, mấy chuyện kiểu như lao dịch, thuế phú, thu tô, sửa đường, quản lý trường học, hay cứu tế gì gì đều là việc của ông ta, rất có thực quyền.
Mà Huyện úy thì lại giữ gìn trị an, nhà lao.
Huyện lệnh là một người quản lý chung toàn huyện.
Dương Hàm không có xuất thân chính quy, mà do trước đây làm Huyện lại được thăng lên thành huyện thừa, đã ở Ngô huyện tới nay tám năm ròng, ông ta vốn là người Ngô huyện, cũng được coi như địa đầu xà lâu năm.
Năm nay Dương Hàm mới hơn bốn mươi tuổi, nếu như có vận may, có khi ông ta còn có thể được thăng thêm một cấp thành huyện lệnh.
Vốn dĩ ông ta luôn trông chờ vào chuyện Lý Vân bị điều đi, Trương Thông phán của phủ Bình Giang có thể thành công đề cử ông ta lên làm huyện lệnh Ngô huyện, không nghĩ đến triều đình lại điều một gã huyện lệnh từ nơi khác đến, khiến giấc mộng thăng quan của ông ta bị đứt giữa chừng.
Trong lòng Dương Hàm căm tức nhưng lại không thể làm gì được, huyện lệnh mới là người của Chu gia, còn địa đầu xà như mình lại không thể chống đối được Chu gia.
Dương Hàm cũng tự có hậu đài của ông ta, hậu đài đó chính là Thông phán Trương Vượng của phủ Bình Giang, từ chuyện huyện lệnh mới này được bổ nhiệm đến, có thể thấy được thực lực của Trương Vượng vẫn tương đối yếu.
Nếu đã không thể chống lại vị huyện lệnh mới kia, vậy thì ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục nắm cho chắc quyền lực của mình, không thể để cho huyện lệnh mới có được cơ hội cướp đoạt quyền lực của mình dù chỉ là một tí xíu.
Không thể để mình bị giống như Tả huyện úy kia, ngay cả Đô đầu quan trọng nhất dưới trướng mình cũng bị huyện lệnh họ Lý tiền nhiệm đoạt đi mất.
Trong phòng, Dương Hàm vòng tay trước ngực đi qua đi lại, trên bàn còn đặt một bức câu đối mà Phạm Ninh viết cho ông ta.
Quá nhãn thốn âm tìm nhật ích;
Quan tâm vạn tính chúc niên phong.
Bức đối này rất thích hợp với một huyện thừa trăm công nghìn việc, Dương Hàm quả thực rất khâm phục thiếu niên Phạm Ninh này, không chỉ là thiên tài trẻ tuổi, mà hơn nữa còn rất có thủ đoạn, liên thủ với Lý Vân khiến cho nhà họ Từ phải mặt xám mày tro.
Hơn nữa Phạm Ninh còn được Chu gia dốc sức bồi dưỡng, trong buổi tiếp đón Cao Phi ngày hôm nay, không ngờ Chu gia còn mời cả thằng nhóc đó tới, từ đó có thể thấy được sự xem trọng của Chu gia đối với hắn đến đâu.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng hầu gái bẩm báo:
- Lão gia, tiểu nha nội đến rồi!
- Bảo nó vào đi!
Cửa "két" một tiếng mở ra, cháu trai Dương Độ của ông ta bước vào với vẻ mặt chột dạ.
Dương huyện thừa có một trai một gái, đứa con cả đi học tại Trường Thái học, con gái đã xuất giá năm kia, gả cho cháu trai của Trương Vượng - Thông phán phủ Bình Giang.
Ông ta còn một người anh em, mười năm trước đã bất hạnh qua đời vì bệnh tật, để lại một đứa con, Dương huyện thừa liền nhận đứa cháu Dương Độ này vào nuôi ở trong phủ, coi như con cái.
Chỉ có điều mấy năm trước Dương huyện thừa quản giáo đứa cháu trai này không nghiêm, để gã cả ngày lăn lộn chung với một đám người chỉ biết ăn chơi trác táng, lây nhiễm không ít thói quen xấu.
Chờ đến lúc ông ta phát hiện ra rồi quản lý nghiêm ngặt hơn thì đã muộn rồi, cái tính tình bất hảo của Dương Độ đã hình thành.
Dương Độ vừa bước vào cửa, Dương huyện thừa đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Ông ta trừng mắt:
- Lại đi uống rượu?
Đứa cháu trai này của ông ta có một thói quen khó sửa, đó là mê uống rượu ngon, tuổi còn nhỏ mà đã tham vui cái thú rượu chè.
Năm ngoái cái đám ăn chơi trác táng kia còn dẫn nó đi dạo kỹ viện, khiến Dương huyện thừa tức sùi cả bọt mép.
Ông ta sai người tóm cả cái đám ăn chơi trác táng kia đến, đánh mỗi đứa năm mươi côn, từ đó về sau bọn họ cũng không dám trêu chọc đến Dương Độ nữa.
Dương Độ rụt rè nói:
- Con không đi uống rượu, chẳng qua giữa đường gặp được một đàn anh, huynh ấy mua một cân rượu trắng Thái Hồ, rót cho con một chén nhỏ để con thử nếm xem nó có vị gì thôi mà.
Dương Hàm thở dài trong lòng, để có được cái mùi nồng thế này chí ít cũng phải uống đến nửa cân.
Hôm nay ông ta tìm cháu họ mình có chuyện nên cũng lười vạch trần, chỉ nói:
- Đóng cửa lại đi!
Dương Độ đóng cửa xong, nhưng lại không dám bước đến gần chỗ đại bá, chỉ khoanh tay đứng ở chỗ cửa.
Sở dĩ Dương Hàm tìm đứa cháu trai này đến là bởi ông ta nhớ đến câu trả lời rất cẩn thận kia của Phạm Ninh ngày hôm nay, khiến ông ta cảm thấy trong đó ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta cũng không hi vọng cháu trai mình trở thành Từ Tích thứ hai.
- Dạo này ở trường ngươi học hành thế nào?
Dương Hàm ngồi xuống, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất hỏi cháu trai.
- Báo cáo đại bá, con rất tích cực đọc sách, cũng không bỏ lên lớp!
Kể từ khi Trần viện chủ của học đường Phụ Chúc thuộc huyện học tìm đến mình cáo trạng, bỏ học đã là cơm bữa của đứa cháu này.
Tuy Dương Hàm không trông cậy vào chuyện cháu trai có thể thi đậu khoa cử, nhưng cũng hi vọng nó có thể đỗ được phủ học, sau đó đậu vào Trường thái học, đi theo con đường của huynh trưởng nó.
Dương Hàm gật gật đầu, lại hỏi:
- Vậy ngoài giờ thì ngươi làm cái gì?
Dương Độ ấp a ấp úng:
- Con thích kiếm thuật, thế nên hôm nay đăng ký hội nhóm luyện kiếm.