Chương 166
- Đương nhiên đồng ý!
Minh Nhân vội vàng nói: - Cha cậu ta nghe nói đệ luyện thi, lập tức chạy tới cầu xin chúng ta, nhất định ta phải mang theo con trai của lão, chúng ta thực là từ chối không xong.
- Thư pháp của cậu ta ra sao?
Phạm Ninh muốn lái sang chủ đề khác.
Nếu thư pháp không được, vậy thì luyện thi cũng không ý nghĩa gì.
- Thư pháp vẫn có thể. ở học đường Trường Kiều cũng được xếp hạng trung thượng, tiện thể nói một câu, cậu ta là thượng xá sinh.
Minh Nhân giỏi việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Y thấy vẻ mặt không thích của Phạm Ninh, bộ dạng không bằng lòng, vội vàng chắp tay cầu khẩn:
- Đệ nhất định phải nể mặt ta lần này, nếu thật sự không được, tiền hoa hồng ta cũng không lấy nữa.
Phạm Ninh không biết làm sao, dùng quạt gõ gõ đầu y cái nữa.
- Nếu lương tâm huynh đã nổi lên, không lấy tiền hoa hồng, lão nhân gia đành phải đồng ý vậy.
Phạm Minh Nhân mừng rỡ, vội vàng vẫy tay:
- Thiết Đầu lại đây, tiểu Phạm đồng ý rồi!
Tên học sinh giống gấu nhị bước nhanh tới trước, khí thế sắc bén đập cả vào mặt. Phạm Ninh kinh ngạc lùi lại hai bước, da đầu giật giật một hồi, nếu như tình hình không ổn, hắn sẽ chuẩn bị nhanh chân chạy liền.
Chẳng dè gấu nhị lại quỳ ngay trước mặt Phạm Ninh dập đầu bình bịch:
- Học sinh Lý Đại Thọ bái kiến sư phụ!
Biến chuyển lớn này khiến Phạm Ninh ngây cả người ra. Người ta kêu mình là sư phụ! Rõ ràng còn dập đầu với mình. Đây không phải là ngươi đại thọ nữa, mà là ngươi giảm thọ rồi.
Phạm Ninh có chút dở khóc dở cười, vội vàng nâng cậu ta dậy.
- Ba người các huynh hãy nghe ta nói!
Minh Nhân và Minh Lễ nhảy tiến lên trên, một trái một phải cười hì hì nói:
- Mời sư phụ phát biểu!
Phạm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười hai tên này.
- Các huynh gọi ta sư phụ. Vậy nhị thúc sẽ gọi ta như thế nào đây?
Minh Lễ chớp mắt mấy cái:
- Cha ta đương nhiên gọi đệ là Đại đông chủ!
Phạm Ninh mặc kệ không hỏi y nữa, lại nói với ba người:
- Ta nói với các huynh, còn ba học sinh cũng luyện thi với ta. Bọn họ đã ở trong tiệm sách rồi, theo quy định của ta các huynh đều gọi ta là sư huynh, không gọi sư phụ.
Minh Nhân nhỏ giọng than một câu:
- Rõ ràng ta là lão Đại, chi bằng vẫn cứ gọi là sư phụ đi!
Phạm Ninh trừng mắt nhìn y:
- Hiện ta là tiền bối trong huyện học, các người là tiểu đệ của học đường, rõ chưa?
- Rõ, sư huynh!
Ba người đồng thanh.
- Theo ta vào!
Phạm Ninh dẫn theo ba người vào tiệm sách, Lý Đại Thọ đường hoàng đứng sau Phạm Ninh, huynh đệ hai người cũng đang tò mò đánh giá sách trên từng dãy, thỉnh thoảng xì xào bàn tán.
- Lão Nhị, nơi này có bán "Văn Tâm Điêu Long", trong học đường không phải nói không mua được sao?
Hai huynh đệ lập tức phát hiện ra mấu chốt buôn bán:
- Chúng ta mua về, tăng giá gấp đôi, thấy thế nào?
- Chỉ cần chúng ta nói đã mua ở Vô Tích Cao Giới!
Hai huynh đệ thương lượng một lát, một trái một phải giữ chặt cánh tay của Phạm Ninh, mặt mày hớn hở nói:
- A Ninh, có thể giúp ta nói với đông chủ tiệm sách, chúng ta giúp lão bán sách, lấy tiền hoa hồng hai phần.
Phạm Ninh trợn trừng mắt một cái, hai tên này muốn ăn cả người mua ăn cả người bán, thật quá đen tối.
Rất nhanh, Phạm Ninh dẫn bọn hắn lên nhà kho lầu hai. Trong phòng đốt hai ngọn đèn, bốn phía đã được thu dọn xong, sách hỗn độn cũng được thu xếp vào giá. Khoảng trống chừng được hai mươi mét vuông, đặt được năm bàn nhỏ.
Sàn nhà được làm bằng gỗ nên ba người Lận Hoằng, Đổng Khôn, Lục Hữu Vi ngồi trên chiếu chăm chú luyện chữ.
Lúc này Phạm Ninh từ cửa cầu thang đi đến, ba người nhanh chóng đứng lên thi lễ:
- Sư huynh đến rồi.
Bây giờ Phạm Ninh là đại sư huynh, cho nên hắn phải có bộ dáng của đại sư huynh. Hắn nghiêm trang gật đầu, quay đầu lại nói:
- Các đệ đến đây.
Tiếng bước chân thình thịch vang lên, từng người một xuất hiện ở cửa cầu thang.
Người cuối cùng là Lý Đại Thọ, tên này khôi ngô cường tráng, đầu gần đụng xà nhà. Vẻ mặt y có chút dữ tợn, từ đầu đến chân đều hung hãn vô cùng, bọn Lận Hoằng, Đổng Khôn đứng chết lặng không nói nên lời.
Lục Hữu Vi lùi về sau một bước, ánh mắt lộ ra phần sợ hãi.
Còn Lận Hoằng và Đổng Khôn thì nhìn chăm chú Minh Nhân cùng Minh lễ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Hai huynh đệ này cho dù là bề ngoài, dáng người, thần thái, quần áo cũng đều giống nhau như đúc, chẳng khác nào được làm ra từ một mô hình.
- Hai người này là Lận Hoằng và Đổng Khôn, học học đường thuộc huyện học đấy. Còn người này là Lục Hữu Vi, dự thính sinh của huyện học, chuẩn bị thi làm học sinh chính thức. Giới thiệu các đệ đây là Minh Nhân, Minh Lễ.
Phạm Ninh cũng không nói rõ ai là Minh Nhân, ai là Minh Lễ, dù sao tuổi cũng xấp xỉ nhau, để bọn hắn tự giao tiếp.
Lúc này tiểu nhị lại mang đến hai bàn nhỏ, Phạm Ninh lấy trong túi sách ra chiếc đèn cồn. Hắn cảm giác ngọn đèn quá yếu, ánh sáng không đủ, dễ tổn thương đến thị lực.
Chu Nguyên Phong đã làm ra được đèn cồn đầu tiên, đặt tên là đèn Băng Phách, so với đèn Phạm Ninh tự chế tinh xảo hơn nhiều.
Đèn này được làm từ gốm nung thượng đẳng, họa sĩ vẽ trên thân bình bức tranh sơn thủy xưa hoặc mỹ nhân đồ.
Những chiếc đèn Băng Phách đầu tiên được tiến cống hoàng cung, thị trường căn bản không bán. Loại đèn này cứ mười ngày được thêm cồn vào, đổi bấc đèn mới.
Đèn cồn là loại đèn cao cấp, chỉ với chiếc đèn nho nhỏ như thế cũng bán với giá một trăm quan tiền, thêm một lần cồn là mười quan tiền.
Loại giá cả này thật khá đắt đỏ, chỉ có thân thích hoàng tộc, quan lại quyền quý mới dùng được.
Đương nhiên những phú thương giàu có cũng chạy theo phong trào dùng đèn này. Sử dụng đèn Băng Phách như một cách biểu hiện thân phận, mất đi ý nghĩa chiếu sáng.
Phạm Ninh đốt đèn cồn lên, trong phòng sáng tỏ hơn nhiều.
- Đây là đèn gì?
Minh Nhân, Minh Lễ nhanh chóng bị hấp dẫn.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Phạm Ninh dùng quạt gõ trên đầu hai người họ:
- Ngồi xuống cho ta.
Hai huynh đệ thì thầm chỉ trỏ, đành ngồi trở lại.
Hai ngày nay, Phạm Ninh cân nhắc cần phải bổ sung kiến thức gì cho bọn họ. Vẻn vẹn hai tháng, tổng cộng chỉ có mười tiết học, hơn nữa kiến thức cơ bản của Minh Nhân, Minh Lễ tương đối kém.
Muốn hai người bọn họ thi đậu huyện học, ngoại trừ xuất kỳ binh, nếu không thì không có biện pháp khác.
Xuất kỳ binh chính là "giải đề".
Tuy rằng sở trường của Phạm Ninh là đề thi kì thi Giải, nhưng dù có thế nào hắn cũng không biết trong cuộc thi huyện học ra đề như thế nào.
Tuy nhiên, làm bất cứ việc gì cũng cần có tâm, mọi chuyện đều có quy luật và lỗ hổng, đề của huyện học cũng không ngoại lệ.
Kiếp trước Phạm Ninh có năng lực học tập rất xuất sắc, từ những mệnh đề phức tạp hắn tìm được mấu chốt trong đó. Cũng có thể từ những tư liệu mênh mông mà tìm được thứ hắn cần.
Hắn hỏi Đổng viên ngoại xem đề của mấy năm qua, chính là xuất phát từ suy tính này.
Phạm Ninh khẽ ho khan một tiếng, nhìn sáu người nói:
- Ta chỉ nói ngắn gọn thôi, mục tiêu của chúng ta là thi đậu huyện học vào tháng năm này. Thời gian vô cùng cấp bách, chỉ có hai tháng, ta cho các người học thêm cũng trong thời gian khá ngắn, trước sau chỉ có mười lần.