Chương 167
- Ta không thể luyện thư pháp, đọc ngũ kinh cho các đệ. Trong mười lần học thêm này, chúng ta chỉ làm bài mà thôi. Khi cuộc thi tuyển sinh vào huyện học đến, các đệ sẽ phát hiện, những đề thi được ra đều đã làm rồi!
Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, Lận Hoằng, Đổng Khôn âm thầm bĩu môi, loại chuyện này sao có thể làm được? Nếu đơn giản như vậy, ai cũng có thể thi đậu huyện học.
Minh Nhân, Minh Lễ vô cùng kích động, đề thi đều làm được chính là mơ ước của mỗi học sinh.
Tốt nhất Phạm Ninh trực tiếp nói đề mục cuộc thi cho bọn họ biết, đây chẳng phải giảm bớt việc sao?
Lý Đại Thọ cũng có chút khó tin, ngay cả giáo sư cũng không làm được chuyện này, vị Phạm sư huynh này làm sao có thể?
Lục Hữu Vi sùng bái Phạm Ninh một cách mù quáng. Y tận mắt thấy Phạm Ninh thi đoạt giải nhất huyện sĩ, nếu Phạm Ninh định đoán đề, y đương nhiên tin tưởng Phạm Ninh có thể đoán trúng đề.
Lúc này Phạm Ninh lấy từ trong ngăn tủ một túi đề thi, nhìn sáu người cười nói:
- Mọi người cùng nhau bắt đầu, chúng ta cùng sửa sang lại đề thi tuyển sinh huyện học các năm qua.
....
Lần học thêm đầu tiên, Phạm Ninh không giảng giải bất cứ điều gì cho bọn họ. Sáu người chỉ ngồi trên sàn sửa sang lại đề thi, suốt một canh giờ, mọi người ai cũng khá mệt mỏi.
Lận Hoằng và Đổng Khôn không nói câu nào. Bọn họ là con cháu quý tộc gia giáo vô cùng tốt. Tuy trong lòng bất mãn nhưng bọn họ cũng không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
Nhưng trong một canh giờ sửa sang lại bài thi, bọn họ vẫn lộ một chút cảm giác ra ngoài. Thỉnh thoảng hai người trao đổi ánh mắt, nhìn nhau thoáng nghi ngờ.
Học thêm như vậy, có thể học được cái gì?
Phạm Ninh nhìn thấy nhưng hắn cũng không cố giải thích điều gì.
Học thêm thôi, nếu ngươi không tin thầy dạy, lần sau có thể không cần đến.
Đương nhiên, Phạm Ninh cũng không trách cứ bọn họ, trong lòng bọn họ có nghi ngờ cũng bình thường. Chỉ khi nào thi đậu được huyện học, mới chân chính làm cho bọn họ khâm phục.
Minh Nhân và Minh Lễ như hai chú khỉ lớn, được vài phút hô thắt lưng đau, vài phút sau nói mắc tiểu, không thể yên tĩnh được.
So với việc sắp xếp lại đề thi hai mươi năm của huyện học, bọn họ đối với thương khố này cảm thấy có hứng thú hơn, họ phát hiện nơi này cất chứa cơ hội kinh doanh vô hạn.
Giống như bài giải để thi vào huyện học của năm nay, giá gốc năm mươi văn, hiện tại chỉ bán ba mươi văn. Bọn họ chỉ buôn bán đến học đường ở nông thôn giá gốc, một quyển có thể kiếm hai mươi văn.
Trong kho hàng còn ít nhất cũng ba trăm bản, chỉ đi một chuyến kiếm được sáu quan tiền.
Bọn họ thương lượng một lát, nhất trí cho rằng có thể dùng Phạm Ninh thế chấp, để chưởng quỹ bán chịu cho bọn hắn, bọn hắn bán xong lại đến trả tiền.
Trái lại hai người Lục Hữu Vi và Lý Đại Thọ xem xét thật sự. Trong suốt một canh giờ hai người ít khi ngẩng đầu lên, nghiêm túc giúp Phạm Ninh sắp xếp lại đề thi.
- Được rồi.
Phạm Ninh nghe thấy âm thanh gõ mõ điểm canh bên ngoài, điểm một canh giờ rồi.
Hắn khoát tay áo:
- Mọi người ngồi lại đây, gần một chút.
Cuối cùng kết thúc, mỗi người đều mệt mỏi, lưng đau, đứng lên duỗi người.
- Hai tên gia hỏa kia.
Phạm Ninh lớn tiếng gọi xuống dưới lầu:
- Khẩn trương lên.
Minh Nhân, Minh Lễ nhanh chóng chạy đến. Hai người cao hứng không ngậm miệng được, đêm nay học thêm, thu hoạch thật lớn.
Mọi người ngồi xuống, Phạm Ninh cười nói:
- Sửa sang bài thi một canh giờ, mọi người có thu hoạch gì?
Minh Nhân vừa muốn nói, Phạm Ninh đưa tay chặn lại:
- Hai người các ngươi miễn đi, đoán chừng các ngươi thu được ít nhất mười quan tiền.
- Không nhiều như vậy.
Minh Lễ nghiêm trang cải chính:
- Nhiều nhất chỉ có sáu quan tiền.
Mọi người cười to, không khí lớp học trở nên thoải mái hơn.
Lý Đại Thọ giơ tay nói:
- Sư huynh, ta có thể nói không?
- Đệ nói.
Phạm Ninh đối với vị sư đệ này rất hảo cảm, tuy bề ngoài hung hãn, nhưng thực tế tính cách dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Thêm vào đó, thái độ học tập chăm chú, so với hai tên lười nhác kia tốt hơn nhiều lần.
Lý Đại Thọ gãi đầu nói:
- Thu hoạch thứ nhất của đệ chính là biết đề hình, làm thơ, viết kinh, làm luận, thư pháp chiếm hai điểm. Thu hoạch thứ hai, đệ phát hiện đề mục lặp lại không ít, giống như đề năm nay thi "Kinh thi" giống như đúc đề mục mười năm trước.
- Hai vị này thì sao?
Phạm Ninh cười hỏi Lận Hoằng, Đổng Khôn.
Lận Hoằng khom người nói:
- Bẩm sư huynh, thu hoạch của chúng ta cùng Lý Đại Thọ không sai biệt lắm, chúng ta phát hiện đề năm luận nay cũng đã từng xuất hiện ở những năm trước.
Phạm Ninh cười khẽ nói:
- Vậy các đệ có phát hiện ra năm nay ai ra đề không?
Đổng Khôn và Lận Hoằng nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết năm nay ai ra đề. Hầu hết mọi người đều biết, Phạm Ninh hỏi vấn đề này rất đơn giản.
Hay hắn có dụng ý khác?
Đổng Khôn do dự một chút nói:
- Nghe nói năm nay đề thi huyện học là giáo thụ thủ tọa thư viện Hồng Nhạn - Trương Nhược Anh ra đề.
Đổng Khôn và Lận Hoằng có đến nữa hay không, mặc dù đối với Phạm Ninh không có ảnh hưởng gì, nhưng hắn vẫn hy vọng hai người này có thể kiên trì đến cùng.
Phải làm cho bọn họ kiên trì đến cùng, phải cho bọn họ chút lòng tin.
Nghĩ vậy Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đệ chỉ nói đúng một phần, đề mặc kinh và đề bài luận đều do Trương Nhược Anh ra, nhưng thơ không phải ông ấy ra đề.
- Không thể nào.
Đối với kết luận của Phạm Ninh, Đổng Khôn không cho là đúng, y nhấn mạnh:
- Giáo thụ học đường đều nói đề thơ do Trương Nhược Anh ra.
Phạm Ninh không trực tiếp trả lời nghi vấn của Đổng Khôn, chỉ thản nhiên cười nói;
- Ta nói cho các đệ thu hoạch khi ta sắp xếp lại đề thi nhé, đầu tiên, luận kinh cùng luận đề đều xuất hiện, hơn nữa không chỉ xuất hiện một lần, ta còn tìm ra quy luật.
- Thứ hai, đề thi làm thơ tháng năm ta có nắm chắc.
Lời này vừa nói ra sáu người xôn xao nhìn nhau, Minh Nhân, Minh Lễ nhảy lên nắm lấy cánh tay Phạm Ninh vội vàng nói:
- Lão đại, nói cho chúng ta đi.
Phạm Ninh nhìn chăm chú vào Đổng Khôn cười nói:
- Chẳng lẽ các người không phát hiện, trong bốn năm liên tục đề mục thơ đều trích từ thơ của một người.
Đổng Khôn đối với nghi ngờ của Phạm Ninh bắt đầu dao động, giáo thụ học đường của bọn họ không ai phát hiện ra điều này, không lẽ Phạm Ninh nhìn ra sao?
Trong lòng Lận Hoằng vẫn có nghi hoặc, y lắc đầu nói:
- Giáo thụ học đường đều đã nghiên cứu qua, bọn họ cũng không biết thơ đề mấy năm nay là ai ra, thật lạ.
Thơ đề bình thường đều tùy tiện lấy ra một câu thơ, sau đó căn cứ vào ý cảnh và nội dung bài thơ để viết một bài thơ.
Phạm Ninh cảm giác được sự thay đổi thái độ của hai người, Đổng Khôn đối với hắn có chút tín nhiệm, nhưng Lận Hoằng còn có chút xem thường.
Xem ra hắn phải đưa ra chứng cứ thiết thực hơn, bọn họ mới tâm phục khẩu phục.
Phạm Ninh từ từ nói:
- Năm nay đề làm thơ sẽ là "Phi vân tự hữu lăng tiêu chí", nó xuất phát từ thơ tướng quốc Cổ Triều Xương "Vịnh lăng tiêu". Không riêng câu thơ này, bốn năm liên tục trước đó đều là thơ của Cổ tướng công, mọi người có phải cảm thấy hơi kỳ quái không?