Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 169

Chương 169


Phạm Ninh hỏi.
Phạm Ninh cũng không phải muốn so sánh với những người khác. Hắn nhớ rõ Tiểu Phúc từng nói trà cụ có ảnh hưởng trực tiếp đến việc pha trà ngon hay không.
Tuy hắn không hiểu về trà cụ, nhưng có được bộ dụng cụ đẹp mắt thật khiến cho tâm tình vui sướng hơn. Chưởng quỹ đưa cho hắn bộ dụng cụ uống trà hết sức bình thường, nhìn không đẹp mắt.
Chưởng quỹ thì nhìn người đưa vật, học sinh huyện học nếu thuộc gia đình giàu có thì căn bản không đến mua trà cụ, trong nhà vốn có.
Bình thường chỉ có xuất thân bần hàn, hoặc học sinh từ nông thôn ra học mới lần đầu tiên tiếp xúc với trà kỹ, mua trà cụ. Việc giới thiệu trà cụ tốt là không cần thiết, chỉ cần giới thiệu loại rẻ tiền là được.
Nhưng nếu văn sĩ đến mua trà cụ, chưởng quỹ sẽ lấy từng bộ ra, giới thiệu tỉ mỉ để chào hàng.
Cho nên khi Phạm Ninh đi vào tiểu điếm, chưởng quỹ không có ý định lãng phí tinh lực trên người hắn.
- Phải xem hoàn cảnh gia đình mình.
Chưởng quỹ thản nhiên nói:
- Cũng có không ít học sinh đến mua bộ trà cụ tốt nhất, cụ thể người mua như thế nào, chỉ cần nhìn rồi giới thiệu, tiểu quan nhân có mua hay không ta cũng không ép.
Trong tay Phạm Ninh không có tiền ư?
Lần này đến huyện học đọc sách tổng cộng hắn chỉ có mấy lượng bạc vụn, mua dụng cụ đắt tiền hắn cũng thật không nỡ. Tuy nhiên, bộ trà cụ trong tay này quá khó coi, hắn thật sự không thích, rõ ràng đã mất năm trăm văn tiền.
- Chưởng quỹ, giảm một chút đi, năm trăm văn quá mắc.
Chưởng quỹ cười ha hả:
- Đồ uống trà thì tiền nào của nấy, nó không giống với những đồ khác trong cuộc sống, tuy thô ráp cũng không sao cả. Đáng chú ý nhất là thân bình trà to để giữ nước, miệng lớn thì nước ra nhanh, còn miệng nhỏ phòng ngừa được nước sôi văng ra, không giống với ấm trà dùng ở nhà.
Bán bộ trà cụ này chưởng quỹ có thể kiếm được một trăm văn tiền, thịt chim sẻ tuy ít nhưng cũng là thịt.
Lão ta thấy Phạm Ninh không muốn mua lắm, nên cố gắng giới thiệu:
- Mỗi văn nhân đều có một bộ trà cụ tốt nhất, bởi vì tiểu quan mới đi học cho nên ta đề cử bộ trà cụ bình thường. Sang năm tiểu quan nhập môn, ta sẽ đề cử tiểu quan nhân mua bộ này.
Chưởng quỹ lại lấy ra bộ trà cụ, chén trà màu đen, rất dày, bình trà được dùng đồng thau tạo thành, muỗng trà được làm bằng bạc, trà tiển được dùng bằng gỗ thượng hạng tạo thành.
So sánh với trà cụ vừa rồi, cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
- Bộ này tên là Ngân Tước, phải ba quan tiền, thuộc loại trà cụ nhập môn, chén trà làm bằng sứ men đen.
- Đây được xem là trà cụ tốt nhất rồi sao?
Chưởng quỹ lắc đầu:
- Chỉ loại đồ nhập môn thôi, nói về tốt nhất thì chưa. Tuy nhiên, trong quán này nó thuộc loại đồ tương đối khá.
- Bộ trà cụ được xem là tốt nhất bao nhiêu tiền?
Phạm Ninh hứng thú hỏi.
- Bộ trà cụ tốt nhất trị giá hơn một ngàn quan tiền, nghe nói bình đều được dùng vàng tạo thành, tên là Kim Bình Ngọc Trản (bình vàng chén ngọc), chỉ có quý tộc quyền cao mới dùng được loại này.
Nói đến đây chưởng quỹ bĩu môi:
- Tuy nhiên, Kim Bình Ngọc Trản đối với văn nhân mà nói thì hơi tục, chỉ có nhà giàu muốn khoe của hợm hĩnh, đối với việc uống trà không giúp ích gì.
- Vậy văn nhân thích nhất là loại trà cụ nào?
Phạm Ninh lại hỏi.
Chưởng quỹ cúi đầu thở dài một tiếng:
- Hiện nay văn nhân tôn sùng bộ trà cụ có tên Lục Nhật, được làm từ kinh thành, chế được tinh trà. Điều đặc biệt của nó là chén trà được đốt từ lông thỏ mà ra.
- Nhưng nó cũng không được xem là tốt nhất, bộ trà cụ tốt nhất là chén trà Hắc Định Diệu Biến. Ta bán trà cụ hai mươi năm cũng chưa từng thấy qua.
Chén trà Diệu Biến Phạm Ninh có biết, đời sau này chén trà Diệu Biến chỉ có hai cái. Cho dù ở Tống triều, loại chén trà này được tạo ra nhưng không phải ai cũng có được, vô cùng quý giá.
Phạm Ninh lắc đầu lại hỏi:
- Muốn bao nhiêu tiền? Ta hỏi bộ tinh trà này.
- Giá trên dưới trăm quan tiền, đến phố Phan Lâu kinh thành có thể mua được.
- Còn bộ chén trà Diệu Biến?
Chưởng quỹ lắc đầu:
- Chén trà Hắc Định Diệu Biến số lượng quá ít, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Phạm Ninh thấy chưởng quỹ có thành ý, cũng không cò kè mặc cả, hắn lấy ra năm quan tiền đặt lên bàn, chắp tay cười nói:
- Đa tạ chưởng quỹ.
...
Phạm Ninh mang theo hộp gỗ vội chạy về huyện học, thời gian không quá muộn nhưng hắn chạy nhanh một chút để kịp giờ ăn trưa.
Mới đến cửa huyện học, Phạm Ninh đã thấy một xe ngựa từ phía trước chạy đến, Phạm Ninh vội dừng bước.
Ở Ngô huyện có thể ngồi xe ngựa đi ra ngoài e rằng chỉ có thể là Chu Bội.
Xe ngựa "Két, két" dừng lại trước mặt Phạm Ninh. Cửa xe mở ra, gương mặt xinh đẹp như hoa chúm chím cười.
Chu Bội mặc bộ trang phục thêu cành hoa mai, quần lụa rộng, tóc được búi hai búi, bên trên được đính đá quý, vật trang sức này dường như rất được ưa chuộng ở Đại Tống.
Mặt nàng cũng không giống lúc trước, trên trán có cài vài đóa hoa mai, nghe nói đây cũng là cách trang điểm thịnh hành nhất. Lông mày cũng được nàng ta vẽ lại, nó vừa nhỏ vừa dài như mảnh trăng khuyết.
Không ngờ tiểu nương tử này bắt đầu học trang điểm rồi.
Đối với gia đình giàu có, tiểu nương tử bảy tám tuổi bắt đầu trang điểm là bình thường, đây là khóa học bắt buộc. Nhưng đối với một người từ nông thôn bước ra như hắn đã quen nhìn gương mặt không trang điểm, nên hắn nhìn thấy vô cùng lạ lẫm.
Chu Bội thấy Phạm Ninh chăm chú nhìn vào cách trang điểm của nàng, trong lòng thầm đắc ý, cười duyên hỏi:
- A Ngốc, ngươi có biết vì sao ta tìm ngươi không?
Đương nhiên Phạm Ninh không biết rồi, nhưng theo thói quen hắn hỏi:
- Có phải Tam tổ phụ nàng muốn mời ta ăn cơm không?
Lúc này Phạm Ninh đang đói bụng nên đối với hắn ăn cơm là cần thiết nhất.
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, Tam tổ phụ đã đến kinh thành rồi, làm sao mời ngươi ăn cơm được chứ.
Chu Bội lấy một hộp lớn tinh xảo đưa cho hắn nói:
- Ta đến đưa bộ trà cụ cho ngươi, trả lại ân tình khối Tam Đàm Ánh Nguyệt kia.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy hộp trong tay Phạm Ninh, miệng nhỏ nhắn lập tức bĩu lên:
- Không phải ngươi mua rồi chứ.
Phạm Ninh liếc mắt thấy hai chữ "Tinh trà" trên hộp, ánh mắt hắn sáng lên. Đây không phải là bộ trà cụ mà chưởng quỹ nói tốt nhất kinh thành sao?
Hắn vội khoát tay nói:
- Bộ trà cụ này ta mượn đấy, hôm nay định mượn dùng một chút, tối sẽ trả lại cho người ta.
Chu Bội đắc ý nói:
- Ta biết ngay cậu bé từ nông thôn ngày đầu tiên học khóa trà nghệ, khẳng định ngươi không thể biết được cần bộ trà cụ thế nào. Cho nên nha nội ta từ bi, tặng cho ngươi bộ trà cụ tốt một chút, tránh để người khác chê cười.
- Cảm ơn tiểu Bồ Tát có lòng từ bi.
Phạm Ninh vui mừng vô cùng nhận lấy hộp trà, có điều khi hộp quà cầm trên tay xém chút nữa rơi xuống, nặng ít gì cũng mười cân.
Hắn thật sự nhìn không rõ, cánh tay Chu Bội nhỏ như thế không ngờ rất có khí lực.
- A Ngốc, nghe nói tối qua ngươi mở lớp luyện thi rồi hả?
Chu Bội lại hiếu kỳ hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất