Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 171

Chương 171


- Được xưng là đệ nhất tài nữ Bình Giang phủ Thi Tiểu Nhã, kỹ năng pha trà của nàng được xem là một trong mười đại cao thủ. Nàng có thể làm cho trong trà chia thành một đóa mẫu đơn, được xưng là Mẫu Đơn Thủ.
- Thi Tiểu Nhã này rốt cuộc là ai?
Phạm Ninh đối với vị sư phụ của Chu Bội cảm thấy vô cùng tò mò.
- Nàng là cháu gái của Thi giáo thụ của huyện học trước kia, Tổ phụ nàng là giáo thụ chuyên môn về Kinh Thi, nên đặt tên cho nàng là Tiểu Nhã.
Nói đến đây Đoạn Du không kìm được thản nhiên nói:
- Ba năm trước ở văn hội Hổ Khâu, đoạt được giải nhất về cầm, thi, trà, họa. Đạt được bốn hạng nhất danh chấn Giang Nam, được vinh dự là đệ nhất tài nữ Bình Giang phủ, năm nay mới mười sáu tuổi.
Nghe nói Thi Tiểu Nhã mới mười sáu tuổi, trong lòng Phạm Ninh càng thêm tò mò, khi nào hắn có cơ hội gặp được vị tài nữ này một lần đây.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn, chỉ nghe có người hô to:
- Cầm máu cho hắn trước.
Ba người Phạm Ninh nhìn nhau, vội vàng bước nhanh ra khỏi ký túc xá. Bọn họ nhìn thấy mười học sinh đỡ một học sinh mặt dính đầy máu đi đến, học sinh này vừa đi vừa khóc, vô cùng thống khổ.
- Là Lục Hữu Vi.
Tô Lượng nhanh chóng nhận ra học sinh này, Phạm Ninh cũng nhận ra, thật sự là Lục Hữu Vi, trong lòng hắn cả kinh, nhanh chóng chạy đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh trầm giọng hỏi.
- Y bị Dương Độ đánh bị thương
Một học sinh phẫn hận nói:
- Bọn họ cố ý ức hiếp học sinh Lộc Minh Viện chúng ta.
Lục Hữu Vi tham gia Kiếm Xã, theo y nói, chính vì bản thân nhát gan, luyện kiếm thuật để tăng can đảm. Chắc chắn việc xảy ra vào buổi chiều tham gia Kiếm Xã.
Mọi người nhanh chóng cầm máu cho Lục Hữu Vi, Phạm Ninh nhìn học sinh khác hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Học sinh căm giận nói:
- Hôm nay trên lớp học Kiếm Xã, sau lại đổi thành một chọi một để luyện tập chém, hai mươi mấy người Cốc Phong Viện chạy đến khiêu khích chúng ta.
- Dương Độ dẫn đầu khiêu chiến chúng tôi, tất cả mọi người cũng không nói gì. Gã ta bắt đầu nhục mạ Triệu viện chủ, nói gì mà lão giáo thụ rùa đen cùng một đám rùa đen nhỏ. Lục Hữu Vi không chịu được gã nhục mạ Viện chủ, nên bước ra, chấp nhận lời khiêu chiến của gã.
Học sinh thở dài:
- Kết quả, Lục Hữu Vi không phải là đối thủ của Dương Độ, hai kiếm liền bị đánh bại, hắn quăng kiếm nhận thua nhưng Dương Độ lại không dừng tay, tiếp tục chém y, gã ta ra tay vô cùng ác độc, nhằm vào mặt Lục Hữu Vi mà chém.
Phạm Ninh nhướn mày:
- Không phải dùng kiếm gỗ luyện sao?
- Kỳ thật kiếm gỗ có cạnh rất sắc bén, có thể cắt được da thịt đấy.
Lúc này, mấy học sinh phẫn nộ hô lớn:
- Bị thương thành như thế, đúng là quá đáng.
Phạm Ninh vội đi đến trước mặt Lục Hữu Vi, lúc này mặt Lục Hữu Vi đã được lau sạch vết máu. Hắn thấy gò má trái bị rách một đường lớn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Trong lòng Phạm Ninh vô cùng tức giận, mặc dù không làm bị thương gân cốt, nhưng lưu lại vết sẹo dài như vậy, như vậy là phá tướng rồi.
Điều này ảnh hưởng đến tiền đồ của Lục Hữu Vi.
- Đây là Cốc Phong thư viện nhục mạ chúng ta, chúng ta không thể nén giận được!
Các học sinh trở nên xúc động hơn, hô to muốn ra mặt vì bạn học.
Tô Lượng nhỏ giọng hỏi Phạm Ninh:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Phạm Ninh cười lạnh nói:
- Nén giận không giải quyết được việc gì, phải làm loạn chuyện này lên mới có thể lấy lại công bằng!
Phạm Ninh nhanh chóng bước đến hô lớn:
- Mọi người yên tĩnh nghe ta nói.
Các học sinh yên tĩnh lại, Phạm Ninh cao giọng nói:
- Chuyện này là Cốc Phong thư viện ức hiếp Lộc Minh thư viện chúng ta, chúng ta phải nói với giáo thụ, yêu cầu giáo thụ lấy lại công bằng cho Lục Hữu Vi, phải xin lỗi! Phải nghiêm trị!
- Nói đúng, phải xin lỗi! Phải nghiêm trị!
Mọi người đồng thanh hô lớn.
- Mọi người đi theo ta.
Được nhiều người ủng hộ, hơn năm mươi hạ xá sinh Lộc Minh Viện đi theo sau Phạm Ninh trùng trùng điệp điệp đi về hướng học lâu chính.
Không ngờ huyện học lại bạo phát sự kiện quần thể, mười mấy năm qua chuyện này chưa từng xảy ra.
Rất nhanh, sự việc này kinh động đến các giáo sư huyện học. Vừa mới từ bên ngoài trở về huyện học, Triệu Tu Văn cũng liền đi xuống từ lầu hai.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, càng ngày càng nhiều học sinh đến gia nhập. Mấy trăm học sinh đứng bao vây năm mươi học sinh hạ xá sinh ba vòng trong ba vòng ngoài.
- Các ngươi đang làm gì?
Chủ tịch giáo thụ Cốc Phong Viện là Trương Nghị dẫn đầu chạy đến, nhìn đám người Phạm Ninh giận dữ mắng mỏ:
- Các ngươi không lo đọc sách, vì sao lại chạy đến làm mất trật tự trường học?
Phạm Ninh kéo Lục Hữu Vi lên, chỉ vào mặt y nói với Trương Nghị:
- Đây là chuyện tốt đệ tử ngài làm, mời Trương giáo sư cho chúng tôi một lời giải thích.
- Chúng tôi muốn nghe giải thích.
Hơn năm mươi học sinh cùng nhau hô to.
Ánh mắt Trương Nghị hiện lên vẻ đắc ý khó có thể nói hết, ông ta kinh ngạc nói:
- Chuyện này.... Đứa nào làm?
- Chính đệ tử Dương Độ của ngài đả thương người.
Nghe nói Dương Độ gây họa, mặt Trương Nghị lập tức trở nên phức tạp.
- Là ai gây ra chuyện này?
Phía sau truyền đến âm thanh tức giận.
Triệu Tu Văn tách mọi người đi ra, thấy Lục Hữu Vi máu thịt đầy mặt, trong lòng ông ta vô cùng tức giận.
Phạm Ninh tiến lên thi lễ, liền qua một lần chuyện xảy ra trên lớp học Kiếm Xã nói.
Triệu Tu Văn nghe nói học sinh Cốc Phong chửi ông ta là lão rùa đen, ông ta vô cùng phẫn hận nhìn Trương Nghị, có lẽ Trương Nghị thường xuyên mắng sau lưng ông ta như thế.
Học sinh của lão chửi ông ta, không cần nghi ngờ gì, nhất định Trương Nghị sau lưng xúi giục.
Ông ta nhìn Phạm Ninh và những học sinh khác nói:
- Chuyện này ta đã biết rõ, vết thương ta cũng đã tận mắt nhìn thấy. Hiện tại các trò nhanh chóng quay về, đừng tụ họp lại thỉnh nguyện. Việc này ảnh hưởng đến chuyện học tập của các trò, tin tưởng trường học nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Trương Nhược Anh cũng nói:
- Phạm Ninh, dẫn mọi người trở về, dừng lại đúng lúc.
Phạm Ninh dẫn mọi người đến lầu chính, chỉ cần tạo đủ thanh thế, đạt được sự chú ý là được, gây huyên náo quá mức trái lại sẽ bị Trương Nghị bắt lấy nhược điểm.
Hơn nữa thương thế của Lục Hữu Vi không thể chậm trễ chạy chữa.
Phạm Ninh căm tức nhìn Trương Nghị, quay đầu cao giọng nói với các học sinh:
- Chúng ta có thể trở về, nhưng nhất định chúng ta phải biểu đạt thái độ của mình, chúng ta yêu cầu phải xin lỗi! Phải nghiêm trị!
Hơn năm mươi học sinh lại vung tay hô lớn:
- Phải xin lỗi! Phải nghiêm trị!
Triệu Tu Văn phái người đưa Lục Hữu Vi đi trị thương, gã dẫn theo một đám giáo thụ đi vào nghị sự đường bàn bạc xử trí chuyện này thế nào?
Trương Nhược Anh lạnh lùng nói:
- Dương Độ này ở học đường phụ thuộc Huyện học chính là bá chủ, ức hiếp kẻ yếu, hung hăng kiêu ngạo, ỷ mình là con cháu quan lại liền có thể coi trời bằng vung, tùy ý đả thương người khác, loại người này Huyện học không thể giữ lại, nhất định phải lập tức đuổi đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất