Chương 173
- Là học sinh thư viện của ta, ta sẽ đi nói chuyện cùng bọn chúng.
***
Tối hôm đó, Triệu Tu Văn đi tới ký túc xá đại viện, triệu tập tất cả tân sinh thư viện Lộc Minh nói chuyện.
- Ta biết trong lòng mọi người có ý kiến, lòng ta cũng bất mãn giống vậy, muốn thay đổi kết quả này, chỉ có thể sửa đổi giáo quy, nhưng cho dù sửa đổi giáo quy, vậy chỉ có thể có hiệu lực với chuyện xảy ra sau đó.
- Nhưng giáo quy đã có quy định rõ ràng, không được trường học đồng ý mà tự ý tụ tập gây rối, lần đầu tiên cảnh cáo, nếu như tái phạm liền trực tiếp khai trừ, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của mọi người, mong các trò suy nghĩ thận trọng.
- Vậy Lục Hữu Vi cứ như vậy bị đánh trọng thương uổng phí sao?
Tô Lượng bất mãn hỏi:
- Kẻ đánh người mà không chịu bất cứ trừng phạt nào, cứ để mặc vậy sao?
Triệu Tu Văn thở dài trong lòng, ông ta đến cả bản thân cũng không thuyết phục được, muốn thuyết phục những học sinh này đâu có dễ?
- Chuyện này đã thông báo cho cha mẹ hai bên, một học sinh phạm phải sai lầm, ngoại trừ giáo quy, còn có gia pháp, nếu như chuyện nó phạm phải đủ lớn, vậy còn có quốc pháp.
Nói tới đây, giọng Triệu Tu Văn trở nên nghiêm nghị:
- Là viện trưởng của các trò, ta không hy vọng các trò lỗ mãng hành sự, bị người khác tóm được nhược điểm, ta hy vọng các trò bình an kết thúc việc học ở Huyện học, sau đó tham gia khoa cử, hoặc là đi Phủ học học thêm.
Triệu Tu Văn nhanh chóng liếc nhìn Phạm Ninh một cái, ông ấy phát hiện Phạm Ninh từ đầu tới giờ yên lặng, không có ngắt lời của mình, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, khiến trong lòng ông ấy có chút bất an.
***
Triệu Tu Văn đi rồi, tất cả mọi người lần lượt quay trở về ký túc xá.
Tô Lượng quay lại ký túc xá của mình, hung hăng đá một cái về phía cái rương, cắn răng giọng căm hận nói:
- Có thể trông cậy gia quy xử phạt sao? Nếu như gia quy xử phạt có hiệu quả, gã đâu có trở nên coi trời bằng vung như vậy?
Đoạn Du khẽ thở dài nói:
- Nếu ta không đoán sai, đây là hành hung có ủ mưu tính kế, Dương Độ khéo léo lách qua kẽ hở của giáo quy.
- Phạm Ninh, huynh quá yên lặng!
Tô Lượng quay đầu nhìn về phía Phạm Ninh:
- Hôm nay không ngờ một câu ngươi cũng không nói, tại sao vậy?
Phạm Ninh than nhẹ một tiếng:
- Hôm nay ta sở dĩ không nói gì, là bởi vì ta thấy được sự tức giận và bất đắc dĩ trong lòng của viện chủ, thầy ấy sợ học sinh của mình rơi vào bẫy.
Tô Lượng vẻ mặt ngơ ngác:
- Phạm Ninh, ta nghe không hiểu huynh đang nói cái gì?
Phạm Ninh cười cười:
- Thật ra vừa rồi Đoạn Du đã nói ra chân tướng rồi, đây là hành hung có ủ mưu tính kế, Dương Độ chỉ là công cụ bị người khác lợi dụng, là có người ra tay với học sinh thư viện Lộc Minh để báo thù Triệu viện chủ cắt đứt đường tài lộc của lão.
- Phạm Ninh nói đúng!
Đoạn Du rất tán thành suy luận của Phạm Ninh:
- Ta với Dương Độ ở cùng một lớp học trong bốn năm, ta hiểu rất rõ tên này, đầu óc ngu si, kích động, khuynh hướng bạo lực rất cao, trước giờ gã đều là sau khi tan học đánh người, cũng sẽ không ra tay ở trên lớp học, với đầu óc của gã, tuyệt đối không thể nghĩ được cách lách qua kẽ hở giáo quy này.
Tô Lượng rốt cuộc hiểu ra được một chút, y vội vàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói:
- Phạm Ninh, huynh nói là viện chủ thư viện Cốc Phong Trương Nghị xúi giục Dương Độ?
Phạm Ninh gật đầu:
- Chính là người này!
Đoạn Du khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Thật ra ta cũng đã nghĩ là lão, nhưng lão và viện chủ có thâm thù đại hận gì sao?
Phạm Ninh trầm tư một chút nói:
- Hai ngày trước ta đi hỏi viện chủ xin đặc cách phê chuẩn vào Trà Xã, vừa lúc gặp được Trương Nghị đang cùng viện chủ tranh cãi kịch liệt, lúc ấy, viện chủ có nói qua, hôm qua ta mới biết được đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Đoạn Du sáng lên:
- Có phải vì chuyện dẹp bỏ mấy học sinh tồi tệ kia?
- Chính là vì chuyện này!
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Lần này Triệu Học chính dẹp bỏ chín mươi học sinh thành tích kém cỏi, trong đó phần lớn đều là ghi tên trong thư viện Cốc Phong.
- Tứ thúc ta cũng là một trong những người bị dẹp bỏ, hàng năm thúc ấy nộp mười quan tiền cho trường học, nhưng đồng thời phải đưa cho Trương Nghị mười lăm quan tiền.
- Ta dựa vào đó mà suy đoán, lần này dẹp bỏ mấy học sinh hỗn tạp, Trương Nghị mỗi năm sẽ tổn thất hơn một nghìn quan tiền, lúc này Trương Nghị làm loạn vừa là trả thù viện chủ, cũng là hành động cướp quyền lão âm mưu từ lâu.
- Nhưng có khi nào là trùng hợp không?
Tô Lượng trầm ngâm một lúc hỏi.
Phạm Ninh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hôm nay chúng ta tới Cần Học Lâu đòi công bằng, Trương Nghị là người đầu tiên chạy đến, chứng minh lão sớm đã có chuẩn bị, biết chúng ta sẽ tới.
- Lúc ấy ta phát hiện trong mắt lão có một loại hả hê không nói ra được, sau đó ta mới từ từ tỉnh ngộ, Lục Hữu Vi bị thương chỉ là một mồi nhử, Trương Nghị xúi giục Dương Độ đánh thương Lục Hữu Vi không chỉ là trả thù Triệu viện chủ, lão còn đào cho chúng ta một cái bẫy lớn.
Tô Lượng và Đoạn Du nhìn nhau, hai người đều là người thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ cùng lúc phản ứng, cùng đồng thanh nói:
- Tụ chúng biểu tình!
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Sau khi quay về ta xem kỹ lại giáo quy, lần đầu tiên tự ý tụ tập là cảnh cáo, lần thứ hai chính là trực tiếp đuổi học.
- Triệu viện chủ chắc chắn sẽ không đuổi chúng ta, như vậy Trương Nghị liền có cái cớ để đối phó Triệu viện chủ, lão chính là có Dương huyện thừa làm hậu thuẫn.
- Một khi Triệu viện chủ không đảm nhiệm giáo thụ Huyện học, vậy thì Trương Nghị với tư cách là phó giáo thụ già nhất, lại có huyện thừa ủng hộ, tất nhiên lão tiếp nhận giáo thụ của Huyện học, đây chính là mưu đồ tính toán của lão.
Tô Lượng và Đoạn Du hít một hơi khí lạnh, chiêu này quá nham hiểm rồi.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tô Lượng hỏi.
Phạm Ninh cười nhạt nói:
- Trương Nghị cũng đã làm một chuyện ngu xuẩn, lão không nên lợi dụng Dương Độ ra tay đánh người, chuyện này nhất định sẽ khiến cho lão mua dây buộc mình.
Tô Lượng nghe không hiểu, vội la lên:
- Huynh có thể nói rõ hơn một chút được không!
Phạm Ninh cười cười, đề nghị hai người:
- Xế chiều ngày mai, chúng ta đi xem Cao huyện lệnh thẩm án đi!
Phạm Ninh ở ngoài cửa sổ đốt một cây hương dài, Tô Lượng và Đoạn Du đã chìm vào giấc ngủ, trên giường hai người truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Phạm Ninh tuy rằng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố nén cơn buồn ngủ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức.
Lúc này, trên bệ cửa sổ truyền đến một tiếng động rất nhỏ, có người "Xùy" một tiếng, Phạm Ninh lập tức vùng dậy khỏi giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy gấp thành hình dài, từ cửa sổ đưa ra ngoài.
Người ngoài cửa sổ nhận lấy tờ giấy, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
Phạm Ninh tim như rơi xuống, quay về nằm trên giường, không lâu sau, hắn cũng lặng yên đi vào giấc mộng.
***
Canh một đã qua, giáo thụ chủ tọa thư viện Cốc Phong Trương Nghị lại hồi lâu khó mà vào giấc ngủ, lão chưa từng hưng phấn giống như ngày hôm nay.