Chương 174
Mọi thứ đều theo như dự liệu của lão, Phạm Ninh quả nhiên dẫn theo rất nhiều tân sinh đến Cần Học Lâu kháng nghị thị uy rồi.
Điều thứ hai trong giáo quy viết rất rõ, người chưa được Huyện học đồng ý, tự ý tụ chúng gây rối hoặc là biểu tình thị uy, lần đầu tiên khuyên bảo cảnh cáo, lần thứ hai khai trừ người tổ chức và người tham gia chính.
Trương Nghị rất mong chờ ngày mai Phạm Ninh lần thứ hai dẫn đám học sinh mới lại đến biểu tình kháng nghị, khi đó liền xem Triệu Tu Văn xử lý như thế nào?
Trương Nghị tuổi gần sáu mươi, đảm nhiệm giáo thụ ở Huyện học đã ba mươi năm, tám năm trước, lão được Dương Hàm vừa mới được thăng làm Huyện thừa ủng hộ, đảm nhiệm phó giáo thụ, giáo thụ chủ tọa thư viện Cốc Phong.
Từ đó, tiền tài liền liên tục đến, hàng năm lão lợi dụng số học sinh dự thính liền ôm được mấy nghìn quan tiền, đồng thời thư viện Cốc Phong ghi tên hơn một trăm hỗn tử sinh, cũng làm cho lão hàng năm thu được hơn một nghìn quan tiền.
Cái này cũng không tính, còn có đệ tử dịp lễ tết hiếu kính, cũng giúp cho lão thu vào không ít.
Ba giáo thụ chủ tọa khác đệ tử trên danh nghĩa cũng chỉ có hơn hai mươi người, đều là học sinh ưu tú nhất, mà đệ tử của lão lại có hơn trăm người, cơ bản đều là con cháu nhà giàu, chỉ cần đồng ý bỏ tiền hiếu kính, lão sẽ nhận làm đệ tử.
Đương nhiên, Trương Nghị cũng có ưu thế của mình, lão có một huynh trưởng làm giáo thụ ở Phủ học, mỗi lần đều sẽ tham gia ra đề thi phủ Bình Giang.
Trương Nghị bởi vậy nhận được một số gợi ý, khiến lão mỗi lần khoa cử đều có thể đoán trúng được một hai câu trong đề thi, bởi vậy nổi tiếng bên ngoài, hàng năm học sinh nhờ vả lão tất nhiên chạy như xua vịt, làm cho lão kiếm được đầy bát đầy chậu.
Hơn nữa trong đêm trước khoa cử, không bỏ ra năm mươi quan tiền hiếu kính, đừng mơ lão sẽ đưa ra hai bí kíp then chốt nhất.
Trương Nghị yêu tiền hơn mạng, đặc biệt đam mê vàng, thậm chí vàng so với cha mẹ của lão còn quan trọng hơn.
Lão không nỡ ăn, không nỡ mặc, cuộc sống thanh đạm, mỗi một đồng tiền lão đều vô cùng keo kiệt, lão đem toàn bộ tiền thu được đổi thành vàng, bí mật cất giấu đi.
Tám năm, lão đã tích lũy được ba nghìn lượng vàng, ước chừng nặng hai trăm cân, cất ở trong một cái rương bọc bằng sắt.
Trương Nghị đóng kín cửa sổ, từ bên hông lấy xuống một chùm chìa khóa, liên tiếp mở ra vài chục cái khóa sắt lớn, đẩy một cái cửa nhỏ ra.
Bên trong là một căn phòng rất nhỏ, đại khái chỉ có ba bốn mét vuông, đặt một cái rương gỗ lớn bọc bằng sắt, bên trên cũng có một cái khóa lớn nặng.
Lão mở khóa lớn, chậm rãi đẩy nắp rương, lập tức ánh vàng lấp lánh hất vào mặt, từng thỏi vàng lấp lánh rực rỡ mê người.
Trong ánh mắt Trương Nghị lóe ra lòng tham và mê say, không kìm được cười rộ lên.
Lão chợt nhớ tới một chuyện, nụ cười dần biến mất, sắc mặt trở nên tái mét.
Lão "bịch!" một tiếng đóng nắp rương lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cắt đường tài lộc như giết cha mẹ người ta, Triệu Tu Văn, ta xem ngươi làm sao tránh được kiếp này!
***
Sau khi Lục Hữu Vi băng bó vết thương, liền do huynh trưởng đưa về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Các học sinh quay lại công việc bình thường, giữa trưa ngày kế tiếp, Phạm Ninh và hai người Tô Lượng, Đoạn Du tới huyện nha Ngô huyện, quan sát huyện lệnh thẩm án.
Triều Tống dân chúng sinh sống trong thành thị lấy chuyện thưa kiện tốt mà nổi danh, Trương Tam trộm vừng phơi nắng của Lý Tứ, giày Lý Tứ đi có điểm giống giày Trương Tam mất năm ngoái, chuyện cái rắm cũng phải thưa kiện cáo trạng.
Về phần các loại tranh chấp giao kèo, các loại tranh chấp mua bán lại càng nhiều vô kể, bởi vậy cũng đủ nuôi sống hàng loạt người môi giới và thầy cãi dựa vào kiện tụng mà sống.
Dân chúng thưa kiện cũng vô cùng thuận tiện, thu phí cũng rẻ, tìm người môi giới, đem bất mãn trong lòng mình kể ra một lần, chi ra hơn trăm tiền, sau đó không cần phải để ý nữa.
Chuyện còn lại người môi giới sẽ giúp làm thỏa đáng, gã sẽ tìm thầy cãi viết đơn kiện, lại chạy tới xin ý kiến của mình, không hài lòng quay về viết lại, hài lòng thì ấn dấu vân tay.
Người môi giới lại đi tìm thầy cãi trình đơn kiện, sau đó liền đợi mở thẩm.
Đơn kiện bình thường giao cho Áp ti, Áp ti sắp xếp lại xong lại giao cho huyện lệnh, rất nhiều kiện cáo cãi lộn ở quê, huyện lệnh nếu như thật sự không chú ý đến, cũng sẽ giao cho Áp ti đi hòa giải.
Một vài án kiện hơi quan trọng mới do huyện lệnh thẩm tra xử lý. Nhưng dù là như vậy, huyện lệnh mỗi ngày cũng là cực khổ ứng phó với các loại án kiện, bận đến mức thời gian đi nhà vệ sinh cũng không có.
Cũng may án kiện hình sự huyện lệnh thẩm tra xử lý không nhiều, phạm tội trượng hình trở xuống mới do huyện lệnh thẩm tra xử lý, phạm tội ngục hình trở lên, thì do Tri châu phán quyết, lại có các Hình quan từ các lộ đến tiến hành tuần tra giám sát.
Ba người Phạm Ninh vừa tới huyện nha, đại sảnh trước huyện nha, người rảnh rỗi đến xem náo nhiệt đã chen lấn ba tầng trong ba tầng ngoài, muốn đi vào tìm chỗ ngồi thích hợp, đoán chừng tương đối khó.
Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn:
- Phạm thiếu lang!
Phạm Ninh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng người vạm vỡ đứng ở phía sau mình.
- Lục đô đầu!
Phạm Ninh rất kinh ngạc, người phía sau không ngờ lại là đô đầu Lục Hữu Căn, ông ta không phải cùng Lý Vân đi huyện Giang Ninh sao? Sao lại còn ở Ngô huyện?
Lục Hữu Căn có chút lúng túng, cười gượng một tiếng nói:
- Tại hạ bây giờ là phó đô đầu chủ quản cung thủ.
Cung thủ chính là sai dịch, nếu như nói đô đầu là Cục trưởng Công an, vậy thì Lục Hữu Căn hiện giờ chính làm đại đội trưởng trinh sát.
Trong huyện nha tổng cộng có ba phó đô đầu, một quản cung thủ, một quản thủ lực, cũng chính là nha dịch thông thường, còn một quản người áp giải phạm nhân và cước lực, chính là phụ trách truyền tin.
- Vậy đô đầu hiện giờ là ai?
Phạm Ninh lại cười hỏi.
Lục Hữu Căn lắc đầu:
- Còn chưa định ra được.
Ông ta thấy hai bên không có người ngoài, liền hạ giọng nói với Phạm Ninh:
- Huyện lệnh và Huyện úy đang tranh giành!
Phạm Ninh gật gật đầu, cười nói với Lục Hữu Căn:
- Hai vị này là đồng môn của ta, mấy ngày này bọn ta đang học luật pháp, liền muốn đi thực tiễn một chuyến, xem Cao huyện lệnh thẩm án, không biết Lục đô đầu có tiện sắp xếp một chỗ không!
Lục Hữu Căn biết rõ lai lịch của Phạm Ninh, là người Chu đại quan nhân coi trọng nhất, mà Cao huyện lệnh chính là môn đệ của Chu gia, có quan hệ này, tin rằng Cao huyện lệnh nhất định sẽ rất vui lòng tiếp đãi Phạm Ninh.
- Phạm thiếu lang chờ nhé, ta đi thông báo cho cậu.
- Mọi người nhường một chút!
Lục Hữu Căn đẩy người không phận sự gì chen vào trong, Phạm Ninh nháy mắt cho Tô Lượng và Đoạn Du, ba người cũng đi theo chen vào trong.
Hôm nay thẩm án cũng không ở trong công đường, mà là ở trong sân bên cạnh công đường, hai tên thầy cãi miệng lưỡi như gươm tranh cãi kịch liệt, mà nguyên cáo và bị cáo thì khoan thai đứng ở một bên, giống như đang xem náo nhiệt.