Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 18

Chương 18


Âu Dương Tu bất đắc dĩ, chỉ đành yên lặng gật đầu, hôm nay Phạm Ninh viết: "Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương – Chính chốn năm xưa từng tay nắm" khiến y vô cùng rung động.
Cũng được, liền đợi thêm mấy năm nữa, Âu Dương Tu âm thầm hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô to:
- Thiên tử giá lâm!
Mọi người cả kinh, tất cả đều đứng lên, chỉ thấy hai đội thị vệ nhanh chân chạy đến, đứng thành hai hàng hai bên đại sảnh, hôm nay là đại thọ sáu mươi của tể tướng Bàng Tịch, tất nhiên thiên tử Triệu Trinh sẽ đích thân đến chúc thọ y.
Một lát sau, chỉ thấy một đám thị vệ vây quanh một người đàn ông trung niên mặc thường phục, đầu đội mũ sa đen, chỉ thấy khuôn mặt y dài, da dẻ trắng ngần, khí chất ung dung, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại khí chất quân lâm thiên hạ, người vừa đến chính là thiên tử Triệu Trình, cũng chính là Tống Nhân Tông trong lịch sử.
Ông ta tại vị hơn bốn mươi năm, xã tắc yên ổn, kinh tế phát triển, thúc đẩy Bắc Tống ngày càng phồn vinh.
Đi đằng sau Triệu Trinh còn có một nam tử ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng đoan chính, nhưng đôi mắt lại lộ ra một chút hung ác nham hiểm, nụ cười trên mặt cũng có chút bất chính, có vẻ kỳ quái.
Người đó chính là quốc trượng Trương Nghiêu Tá, trong tiểu thuyết hí kịch lưu truyền, nói đối thủ một mất một còn của Bao Chửng là Bàng thái sư, chính là nhân vật chính Bàng Tịch của buổi chúc thọ ngày hôm nay, nhưng trên thực tế cũng không phải, nguyên mẫu vốn có của Bàng thái sư là quốc trượng Trương Nghiêu Tá, phụ thân của Trương quý phi.
Trong tay Trương Nghiêu Tá còn dắt một đứa trẻ mười một tuổi, khuôn mặt ngược lại đầy thông minh, đôi mắt cũng tỏ vẻ rất cơ trí, cậu bé tên là Trương Xuân, là cháu trai của Trương Nghiêu Tá.
Âu Dương Tu thấp giọng nói với Phạm Trọng Yêm:
- Tên Trương Xuân kia nghe nói sách đã đọc qua thì sẽ không quên, là thần đồng hiếm thấy ở kinh thành, hôm nay Trương Nghiêu Tá dẫn cậu bé đến, nhất định là vì thần đồng hiến thọ mà đến.
Đây là một phong tục của Bắc Tống, bề trên mừng thọ, nhất định phải có một nam đồng thông minh lanh lợi đến hiến đào mừng thọ, biểu thị con cháu đầy đàn, mà đối với những cao môn quý hộ, nam đồng thông minh lanh lợi hiến đào mừng thọ đổi thành thần đồng hiến thơ, biểu thị gia tộc có người kế tục.
Bàng Tịch cũng có một cháu trai vô cùng thông minh, không cần người khác nhiều chuyện, vì vậy Phạm Trọng Yêm cũng không đích thân dẫn Phạm Ninh vào dự tiệc, chính là sợ Bàng Tịch nghĩ nhiều.
Nhưng dịp này các danh sĩ tập trung tụ họp cũng là một cơ hội trời ban để đứa nhỏ nổi danh, Trương Nghiêu Tá đương nhiên không muốn buông tha, gã liền mang theo cháu mình đến.
Bàng Tịch vội vàng tiến lên làm lễ với Quan gia, ông ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Xuân, trong lòng lập tức có chút không vui, Trương Nghiêu Tá là muốn đến tranh nổi bật với cháu mình sao?
Triệu Trinh cười hàn huyên với Bàng Tịch vài câu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Phạm Trọng Yêm, trong lòng y có chút áy náy, Tân chính là y để Phạm Trọng Yêm đến chủ trì, Tân chính thất bại, y lại không thể không đem đám người Phạm Trọng Yêm, Phú Bật đuổi ra khỏi kinh thành, để bọn họ trở thành người chịu tội thay.
- Phạm ái khanh, quân thần chúng ta đã lâu không gặp!
Phạm Trọng Yêm vội vàng tiến lên thi lễ:
- Vi thần cảm tạ Quan gia đặc phê Doãn học sĩ trí sĩ.
Triệu Trinh gật đầu:
- Nghe nói Phạm ái khanh được dân chúng ở Đặng Châu kính yêu, quản lý trường học vô cùng tốt, trẫm cũng cảm thấy vui mừng.
- Khiến Bệ hạ lo lắng, mong Bệ hạ chú ý giữ gìn long thể, chăm lo việc nước, khiến Đại Tống ta ngày càng thêm phồn vinh giàu mạnh!
Lúc này, Trương Nghiêu Tá có chút âm dương quái khí nói:
- Nói cho Phạm tri huyện một tin tức tốt, của cải hai năm nay triều đình thu vào, vượt xa năm thứ năm Khách Lịch!
Ngụ ý muốn nói là, không còn Tân chính, hai năm qua ngược lại triều đình rất tốt.
Phạm Trọng Yêm thản nhiên nói:
- Đây quả thực là một tin tức tốt, khiến Quốc trượng phải phí tâm rồi.
Phạm Trọng Yêm trong bông có kim, không để lộ thanh sắc rồi bất ngờ đâm một cái, Trương Nghiêu Tá lập tức á khẩu không trả lời được.
Trương Nghiêu Tá nhiều chuyện khiến Triệu Trinh có chút không vui, Tân chính Khánh Lịch là do dưới sự yêu cầu mãnh liệt của y mà tiến hành, đây chẳng phải nói quyết sách của Triệu Trinh y sai lầm sao?
Triệu Trinh khoát tay, nói với Trương Nghiêu Tá:
- Quốc trượng không phải có chuyện muốn nói với Bàng tướng công sao?
Trương Nghiêu Tá khôn khéo bậc nào, gã lập tức hiểu ra mình nói sai, Quan gia không muốn nói đến việc Tân chính, gã lập tức vứt Phạm Trọng Yêm qua một bên, kéo cháu mình cười tủm tỉm tiến lên nói với Bàng Tịch:
- Hôm nay là ngày lành của Bàng công, vì để biểu đạt một chút tâm ý của ta, ta đem cháu mình đến hiến thọ Bàng công.
Trong lòng Bàng Tịch giận dữ, nếu không phải có Quan gia ở đâu, hôm nay ông ta sẽ trở mặt với Trương Nghiêu Tá, mừng thọ mình, đến phiên họ Trương đến hiến thọ sao? Muốn lợi dụng ngày mừng thọ của mình để cháu trai gã nổi danh, tính toán thật hay!
Chỉ có điều Quan gia đang ở đây, ông đành phải nhịn lửa giận nói:
- Đa tạ ý tốt của Quốc trượng, chúc thọ hôm nay tôi đã sắp xếp xong xuôi, thật đáng tiếc, Quốc trượng nói chậm một bước rồi.
- Không sao, hai đứa bé cùng nhau hiến thọ, chẳng phải chuyện tốt nhân đôi sao?
Trương Nghiêu Tá chính là bắt lấy chủ ý này, gã biết rằng Bàng Tịch sẽ không mang cơ hội cho cháu mình, liền muốn đánh ép vào một cước, đưa cháu mình chen vào.
Bàng Tịch có chút khó xử, không đáp ứng sẽ đắc tội Trương Nghiêu Tá, đáp ứng thì ông lại không cam lòng.
Lúc này, Bao Chửng đứng ra cười nói:
- Bàng tướng công, hai vị thần đồng hiến thọ quả thực phù hợp với đại thọ sáu mươi tuổi, tuy nhiên do hai vị thần đồng hiến thọ, ta ngược lại muốn đánh giá một chút.
Trương Nghiêu Tá và Bao Chửng luôn luôn bất hòa, gã không nghĩ đến ở chuyện này Bao Chửng cũng muốn đối đầu với mình, lập tức cả giận nói:
- Bao thị lang, lời này của ông là có ý gì?
Bao Chửng vẫn như cũ cười tủm tỉm nói:
- Ý tứ của ta rất rõ ràng, một trong hai thần đồng nhất định phải họ Bàng, mà người kia lại không nhất định phải họ Trương, ta cảm thấy Bàng tướng công sẽ càng yêu thích thần đồng chân chính hiến thọ cho ông ấy hơn, Bàng tướng công, ông nói xem có đúng không?
Bàng Tịch hiểu được ý của Bao Chửng, đây chẳng khác nào làm lợi cho người khác, Trương Nghiêu Tá mượn Quan gia đến cưỡng ép để an bài song đồng chúc thọ, sắp xếp xong xuôi, cuối cùng lại không đến lượt gã, như vậy rất thú vị.
- Rất có lý!
Bàng Tịch gật gật đầu, hành lễ với Triệu Trinh nói:
- Bệ hạ, thọ thần của vi thần, quả thật hy vọng có thần đồng có thiên phú thực sự đến chúc thọ cho mình để lấy may mắn!
Triệu Trinh khẽ mỉm cười:
- Chuyện này do chủ nhà làm chủ, hôm nay trẫm cũng chỉ là khách!
Nói xong, y bước nhanh vào đại sảnh, ngồi xuống vị trí của mình.
Trong lòng Trương Nghiêu Tá âm thầm căm tức, tuy nhiên gã cũng đã điều tra, hôm nay có bảy tám đứa trẻ đến, có thể được xưng tụng là thần đồng, chỉ sợ cũng chỉ có Tăng Bố.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất