Chương 180
Đoạn Du Kỳ lấy làm kì lạ cười:
- Bây giờ mới là mùa xuân, lẽ nào muỗi lại tới?
- Đó là huynh không sống ở nông thôn, ở nông thôn liên tiếp bốn mùa đều có muỗi, chỉ có điều mùa hè nhiều hơn một chút, mùa xuân muỗi mặc dù không cắn người, nhưng sẽ kêu ong ong bên tai huynh, quấy rầy giấc ngủ.
- Hai ngày trước muỗi chân dài đã xuất hiện rồi, ta đoán chừng là từ cửa sổ chui vào, cho nên đốt một cây hương dài ở trên bệ cửa sổ.
Giải thích này có chút gượng ép, Đoạn Du nửa tin nửa ngờ, thời tiết này lại có muỗi, thực là y vẫn chưa thấy.
Trong lòng y còn có chút tò mò, muốn hỏi thêm vài câu, lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Tô Lượng từ bên ngoài chạy vội vào.
Y kích động vạn phần nói:
- Tin tức mới nhất, trong rương gỗ đã thu thập được hơn một trăm phong thư tố giác Trương Nghị, Trương Nghị lần này thật sự xong rồi.
- Lại có nhiều như vậy sao?
Đoạn Du có chút không tin.
Phạm Ninh cười nói:
- Cũng tàm tạm, ta phỏng chừng rất nhiều đều là những học sinh tạm bợ kia viết đấy, bọn họ không muốn nán lại ở huyện học, lại muốn lấy tiền về, phần lớn sẽ viết thư tố cáo.
- Phạm Ninh nói đúng, hẳn là cũng có không ít đã nộp số tiền lớn để làm dự thính sinh, cuối cùng thi không đậu khoa cử, không cam lòng, khẳng định cũng sẽ viết thư tố cáo.
Phạm Ninh chợt nhớ tới tứ thúc Phạm Đồng Chung, không biết thúc ấy có viết phong thư tố cáo Trương Nghị hay không?
Lúc này, Đoạn Du lại hỏi:
- Trương Nghị khai báo ra sao?
Tô Lượng lắc đầu:
- Điều này không rõ lắm, có lời đồn nói lão khai báo một phần, dù sao ta nghe nói Cao huyện lệnh đích thân điều tra phòng của Trương Nghị.
Nghe được câu nói sau cùng, trong mắt Phạm Ninh biểu lộ một chút ý cười khó có thể phát hiện.
***
Trương Nghị nhà ở Trường Châu huyện, nhưng bản thân lão cũng có nhà ở huyện học, hơn nữa phần lớn thời gian lão đều sống ở huyện học.
Trương Nghị nổi tiếng ở huyện học là thích vàng, tất cả mọi người đều biết lão vơ vét các loại lợi ích đều đổi thành vàng, đây gần như là bí mật công khai.
Lúc buổi sáng, Cao Phi dẫn theo Lục Hữu Căn cùng hơn mười cung thủ dưới sự hướng dẫn của Triệu Tu Văn và Trương Nhược Anh đi tới chỗ ở của Trương Nghị ở huyện học.
Chỗ ở của Trương Nghị hết sức sơ sài, chỉ có một giường lớn, một cái bàn, vài cái ghế dựa và một cái giá sách cùng với một cái rương.
Đệm chăn và quần áo đều rất cổ xưa, điều này làm cho Cao Phi nhướn mày:
- Trương Nghị tiết kiệm như này?
Trương Nhược Anh lắc đầu:
- Không phải lão tiết kiệm, là keo kiệt, nổi danh keo kiệt, keo kiệt đối với người khác, keo kiệt đối với chính lão, là một thần giữ của điển hình.
Chỗ ở của Trương Nghị chỉ có trong ngoài hai gian nhà, tìm một vòng cũng không thấy rương đựng vàng. Lúc này, Lục Hữu Căn đẩy giá sách ra, phát hiện ra dị thường đằng sau.
- Huyện quân, ở trong này!
Lục Hữu Căn hô một tiếng, mọi người ào ào đi vào trong nhà, chỉ thấy sau giá sách xuất hiện một cái cửa nhỏ, mặt trên treo một chiếc khóa lớn.
Lục Hữu Căn từ miệng túi lấy ra một cái chìa khóa to cười:
- Cái chìa khóa này là lục soát ở trên người lão đấy, ta vẫn tò mò, lão đeo bên người cái chìa khóa này làm cái gì? Hóa ra là dùng ở trong này.
- Mở nó ra!
Cao Phi trong lòng cũng có chút mong đợi.
Lục Hữu Căn mở cái khóa lớn ra, đẩy cửa ra, bên trong phòng rất nhỏ, nhưng hơi có chút ánh sáng, là từ một cái cửa thông gió xuyên qua.
Ở giữa phòng có chiếc rương lớn được bọc bằng sắt, mọi người mắt sáng lên, rương vàng của Trương Nghị trong truyền thuyết quả nhiên ở trong này.
Lục Hữu Căn sờ sờ phía trên, lại phát hiện trên rương không có khóa, xích cài đều không có, y liền trực tiếp mở nắp rương ra.
Ánh kim trong rương lập tức lóe ra, bên trong toàn bộ đều là từng khối vàng thoi, lập tức mọi người kêu lên một tiếng.
Triệu Tu Văn và Trương Nhược Anh trao đổi một ánh mắt, truyền thuyết lại là sự thật.
Lúc này, Lực Hữu Căn lấy một thỏi vàng ở trong rương ra, kiểm lại một chút, quay đầu nói với Cao Phi:
- Mỗi khối vàng nặng một cân, tổng cộng năm mươi khối.
Mới có năm mươi cân! Triệu Tu Văn trong lòng nhanh chóng tính toán một cái, năm mươi cân ước chừng tám ngàn quan tiền.
Số lượng bọn họ tính ra hai ba vạn quan tiền, cách nhau khá xa, ít nhất hẳn là hai trăm cân mới đúng, sao lại chỉ có năm mươi cân?
Chẳng lẽ Trương Nghị chơi trò thỏ khôn có ba hang? Không lẽ Trương Nghị không có tham như người ta tưởng?
Cái Cao Phi quan tâm không chỉ là vàng, ông ta vội vàng hỏi:
- Nhìn xem… còn có những vật gì khác nữa không?
Lục Hữu Căn sờ soạng đáy rương một lần, bỗng nhiên nói:
- Hình như có tường kép!
Cao Phi chấn động, chờ dài cả cổ.
Lục Hữu Căn đẩy tường kép của đáy rương, bên trong phát hiện ba phong thư, y vội vàng lấy thư ra, Cao Phi nhìn nhìn, không kìm nổi đắc ý mỉm cười.
Cái ông ta muốn chính là mấy phong thư này.
- Còn vật gì khác nữa không?
Cao Phi lại hỏi.
- Không có vật gì khác!
- Tốt! Để vàng vào lại, dán giấy niêm phong lên, chuyển về huyện nha.
Trương Nghị bị bí mật nhốt trong một nhà dân gần huyện học, tối hôm qua lão cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Tối hôm qua Lục Hữu Căn có gặng hỏi lão mấy câu, lão ngoại trừ thừa nhận ngày lễ ngày tết sẽ nhận chút tâm ý của học sinh, những thứ khác một mực không thừa nhận.
Đối với thứ Cao huyện lệnh muốn, lão lại kiên quyết phủ nhận, hiện tại lão liền trông cậy vào Huyện thừa Dương Hàm tới cứu lão.
Lúc này, cửa 'Rầm! ' một tiếng vang lên, đô đầu Lục Hữu Căn đi đến.
Y như cười như không liếc nhìn Trương Nghị một cái:
- Trương giáo thụ tối qua ngủ có ngon không?
Trương Nghị hừ một tiếng, không thèm chào hỏi y.
Lục Hữu Căn ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Hôm nay Cao huyện lệnh quang lâm tới ký túc xá ở huyện học của ngươi, phong cảnh sau giá sách không tồi nha!
Trương Nghị thay đổi sắc mặt, giọng cũng lạc cả đi, hô to:
- Các ngươi không thể tùy tiện vào phòng của ta, ta không phải tội phạm.
- Vậy ngươi giải thích một chút, rương vàng kia của ngươi là như thế nào?
Trương Nghị thét to một tiếng, nhào tới, Lục Hữu Căn nhấc chân, bàn chân đặt vững trên ngực lão, khẽ đẩy, Trương Nghị lảo đảo, lui về phía sau mấy bước, đặt mông xuống nền đất.
Lão vừa lo vừa hận, không biết nên làm thế nào mới tốt, đột nhiên nằm trên mặt đất gào khóc, đôi bắp chân đạp loạn lên không trung.
- Các ngươi giết ta đi! Ta không sống nữa!
Lục Hữu Căn ngồi xổm ở trước mặt lão lạnh lùng nói:
- Thư lên án ngươi cho tới bây giờ, đã có 150 phong, chúng ta lại lục soát ra vàng, nhân chứng vật chứng đều đủ, dựa theo luật Đại Tống, tội này của ngươi nhất định là một trăm trượng, lưu đày Quỳnh Châu, tuy nhiên Cao huyện lệnh niệm tình ngươi là người đọc sách, muốn cho ngươi một cơ hội, phải xem bản thân ngươi có nắm lấy hay không.
Trương Nghị lăn mình trở dậy, khàn giọng hô lớn:
- Trả vàng lại cho ta, ta sẽ nói hết!
- Ngươi thật sự là ngu xuẩn, chỗ vàng nỳ là tiền tham ô, làm sao có thể trả lại cho ngươi? Ta nói thật cho ngươi biết, lục soát được ba phong thư trong rương của ngươi, kỳ thật Cao huyện lệnh đã không cần khẩu cung của ngươi rồi, chỉ có điều ngài ấy thương hại ngươi, cho ngươi một cơ hội.