Chương 182
- Còn có rất nhiều dự thính sinh, để đạt được danh ngạch huyện học, liền không đợi nổi, hối lộ Trương Nghị hơn trăm quan, đã trở thành sự thực công khai.
- Nhiều năm như vậy lão không kiêng nể gì, nhận tiền bán danh ngạch, phá hư trật tự huyện học một cách nghiêm trọng, lại từ đầu đến cuối không bị xét xử, khiến người ta đau lòng nhức óc, cũng khiến cho người ta nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.
Dương Hàm không kìm nổi nói:
- Chuyện này hạ quan có trách nhiệm, hạ quan bị biểu hiện giả dối của lão lừa bịp, khiến cho huyện học mất đi trật tự, hạ quan nhất định sẽ kiểm điểm lại mình chuyện này thật tốt.
Cao Phi lấy khẩu cung của Trương Nghị ra, đưa cho Dương Hàm:
- Dương huyện thừa không ngại nhìn qua đi.
Dương Hàm vội vàng nhận lấy xem một lượt, mặt ông ta lập tức trướng thành màu gan lợn, nhìn khẩu cung đập bàn thật mạnh.
- Thật là nói hươu nói vượn, ta nhận tiền của lão khi nào? Lão chỉ đồng ý giúp cháu ta vào phủ học, không hơn, huyện quân sẽ không tin loại chó điên cắn người này chứ!
Cao Phi như cười như không liếc mắt nhìn Dương Hàm một cái, thản nhiên nói:
- Lúc điều tra phòng Trương Nghị, ta phát hiện ra ba phong thư, lại là thư Huyện thừa viết cho lão, nội dung trong thư quả thực làm cho người ta khó có thể tin.
- Tuy nhiên, ta hoài nghi là Trương Nghị ngụy tạo thư, giả mạo bút tích Huyện thừa, không biết Huyện thừa có ấn tượng hay không, hai phong là viết vào năm năm trước, một phong là năm trước viết thì phải?
Dương Hàm lập tức như có một chậu nước đá dội xuống đầu, toàn thân lạnh đến tận xương. Ông ta nghĩ ra rồi, khi ông ta ở ngoài làm việc công đã viết mấy phong thư đưa cho Trương Nghị, yêu cầu lão đưa tiền bán danh ngạch cho mình ít nhất một nửa.
Mà thư viết năm trước là giới thiệu năm học sinh cho Trương Nghị, muốn lão sắp xếp vào huyện học, phong thư này tuy không dính dáng đến tiền, nhưng chỉ cần tra một cái, nội tình của mình liền lộ ra ngay, năm học sinh này, lợi ích ông ta thu là năm trăm quan tiền.
Dương Hàm âm thầm vừa sợ vừa loạn, giọng nói run rẩy nói:
- Nhất định là giả mạo, ta không có viết thư nào như vậy.
Cao Phi ra vẻ thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu như là vậy thì thật tốt quá, ta có thể yên tâm báo lên triều đình, mời Ngự Sử xuống điều tra rồi.
Dương Hàm ngây dại.
Một hồi lâu, ông ta âm thầm thở thật dài một tiếng, xem ra mình không trả giá thật nhiều thì không được rồi.
- Kỳ thực ta rất ủng hộ Cao huyện lệnh đến Ngô huyện chủ trì chính vụ, vốn huyện nha có chút chức vụ trọng yếu cần điều chỉnh, nhưng Cao huyện lệnh vẫn bề bộn nhiều việc, chi bằng thừa dịp hôm nay, chúng ta nói chuyện với nhau một chút.
Nếu Dương Hàm đã nhượng bộ, Cao Phi cũng không khách khí nữa.
Ông ha hả cười:
- Cụ thể chính vụ vốn chính là việc của Huyện thừa, ta sao có thể tùy tiện nhúng tay, như vậy đi! Ta đề cử một áp ti chủ quản hộ tịch nhà ở, việc khác ta liền không hỏi nữa.
Dương Hàm giật mình trợn mắt há hốc mồm, Cao Phi lại muốn áp ti chủ quản hộ tịch nhà ở?
Bình thường huyện nha có ba gã áp ti, bọn họ nắm giữ thực quyền, là văn lại chức vụ cao nhất huyện nha, tương đương với trợ lý của chủ tịch huyện.
Trong ba gã áp ti, một người thường quản án dân tố, đây là trợ thủ của huyện lệnh.
Một người quản thuế ruộng thuế tịch, đây là trợ thủ của huyện thừa, phụ trách đốc xúc thuế má.
Bởi vì thuế má tô điền đều là trực tiếp đưa cho Chuyển Vận Sứ các lộ, ở huyện không động đến, trưng thuế má nhiều hơn nữa cũng không liên quan tới huyện, sau đó triều đình lại căn cứ dự tính trích cấp cho các huyện kinh phí vận hành cùng với bổng lộc quan viên.
Thu nhập từ các loại rượu trà muối đường: kẹo hương liệu và các loại độc quyền cũng không liên quan tới huyện, do triều đình thiết lập cơ cấu chuyên môn thu khắp nơi.
Mà áp ti thứ ba lại cực kỳ quan trọng, có lợi ích thực tế trọng yếu, người đó phụ trách quản lý hộ tịch nhà ở cùng các việc vặt khác.
Phải biết rằng mỗi huyện đều có lượng lớn quan điền và công phòng, tiền cho thuê khối điền sản này là nguồn thu thêm lớn nhất của các huyện, phúc lợi tiền thưởng của quan lại, tiền công của lượng lớn quan viên bên ngoài đều phải dựa vào nó mà chi.
Coi như là triều đình ngầm đồng ý cấp cho địa phương kinh phí bổ sung để làm việc.
Chính là quỹ đen của huyện nha Ngô huyện.
Cao Phi chỉ đích danh chức vị này, trên thực tế chính là đem quyền sở hữu tài sản của huyện nha nắm giữ ở trong tay mình, hơn nữa ông đã nắm giữ 'quân quyền' khống chế đô đầu.
Cứ như vậy, Cao Phi sẽ khống chế trong tay hai đại thực quyền trọng yếu nhất của huyện nha.
Cao Phi thấy Dương Hàm nửa ngày không trả lời, liền thản nhiên nói:
- Nếu Huyện thừa cảm thấy khó xử, thì thôi vậy.
Dương Hàm làm gì còn có lựa chọn, mình có nắm được thóp của Cao Phi trong tay đâu!
Vạn bất đắc dĩ, ông ta đành phải gật đầu:
- Được rồi! Hạ quan lặng chờ Cao huyện lệnh đề cử người được chọn.
Dương Hàm rốt cục thỏa hiệp, Cao Phi liền nhặt tờ khẩu cung của Trương Nghị trên bàn, xé toạc.
Ông khẽ cười nói:
- Tin rằng ta và Dương huyện thừa nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!
Buổi chiều tiếp theo, gần nghìn học sinh Huyện học tụ tập tại quảng trường nghe Huyện thừa Dương Hàm tuyên bố kết quả điều tra xử phạt.
Giáo thụ Trương Nghị thủ tịch thư viện Cốc Phong tịch thu tài sản của học sinh phung phí. Thầy giáo thất đức, bị đuổi khỏi Huyện học, tịch thu tài sản đã chiếm đoạt làm nguồn trợ cấp lương thực cho Huyện học.
Thư viện Cốc Phong do giáo thụ Vương Thái có thâm niên tiếp nhận chức vụ thủ tịch thư viện Cốc Phong.
Thứ hai là tiếp nhận học chính Triệu Tu Văn kiêm nhận chức vụ giáo thụ Huyện học, học chính phụ trách. Thủ tịch thư viện Hồng Nhạn do giáo thụ Trương Nhược Anh đảm nhận giáo thụ. Đồng thời giữ lại chức vụ là giáo thụ thủ tịch học viện Lộc Minh của Triệu Tu Văn.
Phạm Ninh chăm chú nhìn huyện thừa Dương Hàm, tâm hắn sáng như gương. Nếu kết quả xử phạt do huyện thừa tuyên đọc, tất nhiên đó đã được Cao Phi và vị huyện thừa này thỏa hiệp.
Cao Phi chắc hẳn đã đạt được quyền lực mà ông ta muốn.
Tiếp theo là lời giáo huấn đơn độc của các giáo thụ. Sau khi các học sinh giải tán thì tự mình quay về ký túc.
Hôm nay, tin tức quá lớn. Các học sinh tụm ba tụm năm, hướng về khu ký túc thảo luận sôi nổi.
- Phạm Ninh, tại sao Trương Nghị không bị đi đày?
Tô Lượng căm hận nói:
- Cái lão khốn khiếp đó không ngờ lại tránh được một kiếp.
Phạm Ninh cười nói:
- Hẳn là trong huyện không muốn làm lớn sự việc. Một khi Trương Nghị sẽ phải đối mặt với tội lưu đày, vậy thì phải do phủ Bình Giang thẩm tra xử lí, phỏng chừng mũ quan của người nào đó giữ không nổi rồi.
Đoàn Du bên cạnh thản nhiên nói:
- Cũng không hẳn là vì nguyên nhân này. Ta nghe nói tất cả thư tố cáo chuyển tiền tổng cộng mới 3 nghìn quan tiền, hầu hết là thu nhận tiền của học sinh từ ngày lễ ngày tết. Tội này không đến mức phải lưu đày, nhiều nhất thì phạt trượng. Trong huyện cho huynh trưởng của lão chút thể diện, đánh bằng roi cũng được miễn rồi.