Chương 183
- Số tiền sao lại ít như vậy? Tô Lượng không hiểu hỏi.
- Ta nghĩ mọi người đa phần không chịu nói thôi! Nếu học sinh nói ra sẽ đối mặt với việc bị đuổi học. Người bên ngoài nói ra sẽ ảnh hưởng đến tư cách tú tài. Trên cơ bản đều là những học sinh tạm bợ bị thanh trừ mới đi tố giác phanh phui vạch trần, muốn lấy lại tiền của mình.
Đoàn Du mỉm cười:
- Đáng tiếc để cho bọn họ thất vọng rồi, vạch trần thì được, tiền thì đừng nghĩ tới.
Dừng lại một chút, Đoàn Du lại nói:
- Thật ra Trương Nghị cũng đủ thảm rồi, số tiền tích cóp nhiều năm bị tịch thu rồi lại bị Huyện học khai trừ, coi như thân bại danh liệt. Thật sự vẫn không bằng bị lưu đày, it nhất bên Quỳnh Châu không biết sự việc vỡ lở của lão, không biết chừng vẫn có thể lại làm giáo thụ học sinh bên đó.
- Thân bại danh liệt, tư nhân cũng không dám mời lão lên lớp, về nhà làm ruộng thôi.
Tô Lượng hừ một tiếng, vừa quay lại thấy Phạm Ninh đang cúi đầu trầm tư, liền cười hỏi hắn.
- Phạm Ninh, huynh đang nghĩ gì vậy?
Phạm Ninh gãi gãi đầu:
- Ta đang nghĩ vụ án của Dương Độ, nên kết thúc bằng cách nào?
- Cái này còn phải hỏi sao? Khẳng định là không giải quyết được gì rồi! Điều tra không ra hung thủ, lại không tìm thấy chứng cứ. Hai chân của Dương Độ bị chặt đứt rồi.
***
Trở về ký túc xá, Phạm Ninh lại gặp mặt Lục Hữu Vi, trên mặt y băng bó lớp vải dày, Phạm Ninh hỏi một cách quan tâm:
- Tại sao không nghỉ ngơi vài ngày?
- Sợ chậm trễ đi học!
Lục Hữu Vi kéo Phạm Ninh sang một bên, hỏi nhỏ:
- Sư huynh, học thêm ngày mai tiến hành như thường nhé.
- Đương nhiên là tiến hành như thường, Nếu như đệ không tiện thì đừng đến.
- Không, không, không! Ta nhất định sẽ đến đúng giờ.
Nói đến đây, Lục Hữu Vi đem 1 cuộn giấy đưa cho Phạm Ninh:
- Đây là tộc huynh của ta đưa cho sư huynh đó.
- Tộc huynh của đệ là ai? – Phạm Ninh tò mò hỏi.
Lục Hữu Vi gãi đầu cười:
- Huynh quen đó, đô đầu Lục Hữu Căn.
Phạm Ninh giật mình:
- Lục Hữu Căn là tộc huynh của đệ?
- Kỳ lạ sao? Ta cũng là họ Lục, về cơ bản là đồng tông với họ Lục kia.
Phạm Ninh mở cuộn giấy ra xem, gật đầu. Lục Hữu Căn cần tìm mình, chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
***
Nửa giờ sau, tại một nhã thất trên lầu 2 của Tụ Tiên Lâu. Đô đầu Lục Hữu Căn đích thân rót một ly rượu đầy cho Phạm Ninh, tủm tỉm cười nói:
- Đây là rượu gạo bình thường, rất nhạt, cậu uống một chút không sao!
Y lại nói với tộc đệ Lục Hữu Vi bên cạnh:
- Trên mặt huynh có vết thương thì không nên uống rượu.
Lục Hữu Vi liền xua tay: - Ta không uống rượu, uống chút trà là được rồi.
- Lục đô đầu tại sao lại muốn mời ta uống rượu? – Phạm Ninh hỏi.
- Đương nhiên là cảm ơn cậu!
Lục Hữu Căn cảm kích nói:
- Nếu như không phải cậu nói lời tốt đẹp với Huyện quân, làm sao Huyện quân lại dùng ta nữa chứ.
Phạm Ninh xua tay cười nói:
- Đây là tự bản thân ngài làm, ngài giữ được cung thủ và lực của tay, người khác không làm được. Cao huyện lệnh vừa mới đến không hiểu được tình hình, thời gian lâu dài ông ấy vẫn sẽ dùng ngài.
- Từ lâu đã không đến phiên ta nữa rồi, trong lòng ta đã có tính toán! Nếu như không phải cậu tiến cử, Cao huyện lệnh tuyệt đối không tín nhiệm ta.
- Lục đại ca, chúng ta là giao tình cũ mà, lúc đầu nếu như không có huynh, ta làm sao có thể có được đá trấn quán của Kỳ Thạch Quán? Nói ra ta còn phải cảm ơn huynh, nào ta kính Lục đại ca một ly.
Lục Hữu Căn giơ ngón tay cái lên, tiểu quan nhân này thật biết ăn nói.
- Tốt! Sau này tiểu quan nhân có gì cần, ta sẽ cố gắng hết mình, cứ việc đến tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.
Hai người uống chén rượu, Phạm Ninh tỉnh như không lại hỏi:
- Nghe nói vàng của Trương Nghị chỉ có 50 cân, có phải là quá ít không?
- Năm mươi cân còn ít sao?
Lục Hữu Căn trừng to mắt:
- Nhưng đó là 8000 quan tiền! Cả đời ta cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
- Dương huyện thừa kia nói như thế nào? Số vàng đó có lẽ do Dương huyện thừa xử lý thôi!
Trong lòng Phạm Ninh hiểu rõ, Cao huyện lệnh có lẽ không hiểu rõ Trương Nghị đã vơ vét bao nhiêu tiền. Nhưng Dương huyện thừa rất rõ, vàng đã ít đi một nửa. Dương huyện thừa làm sao có thể không nhìn ra như thế?
Lục Hữa Căn lắc đầu:
- Dương huyện thừa không nói gì hết, chỉ tức giận mắng Trương Nghị tham lam quá. Khiến cho huyện học chướng khí mù mịt.
Phạm Ninh âm thầm cười lạnh một tiếng, Dương huyện thừa có lẽ phải nói ra Trương Nghị đã lo trước tính sau mới đúng. Nhưng ông ta lại không hé răng. Nói rõ hơn thì ông ta hoài nghi nửa số vàng kia bị Cao huyện lệnh nuốt làm của riêng rồi.
Nói không chừng Dương huyện thừa còn nắm thóp được việc làm mờ ám của Cao huyện lệnh.
Lúc này, Lục Hữu Căn lại rót cho Phạm Ninh một chén rượu, chần chừ một lúc rồi nói:
- Có sự việc, ta muốn thỉnh giáo tiểu quan nhân một chút!
Phạm Ninh mỉm cười:
- Có phải vụ án của Dương Độ không?
Lục Hữu Căn lập tức mở to đôi mắt, giơ thẳng ngón cái lên nói:
- Tiểu quan nhân lợi hại thật! Vừa đoán là trúng ngay.
- Vụ án phủ Bình Giang này Ngô huyện luôn điều tra. Mục đích cuối cùng chính là vứt cho Ngô huyện, hôm trước ta đã nghĩ tới rồi.
Lục Hữu Căn thở dài:
- Vụ án này một chút manh mối cũng không có, làm sao ta phá được đây? Tiểu quan nhân tài giỏi hơn người, đưa ra cho ta một chủ ý đi!
- Lục đô đầu coi trọng ta quá rồi. Giải câu đố ta còn có thể biết một chút, nhưng ta làm gì có khả năng thiên phú phá án?
Lục Hữa Căn nghĩ cũng đúng, y tự đập vào đầu mình, khuôn mặt ủ rũ nói:
- Vụ án này ta nên làm như thế nào?
Phạm Ninh thấy thời cơ đã chín muồi, liền khẽ cười nói:
- Vụ án này tuy rằng ta không phá được nhưng ta có thể đưa ra hai ý kiến.
- Tiểu quan nhân mời nói! – Lục Hữu Căn vui mừng.
Lúc này Phạm Ninh ung dung nói:
- Thực ra Huyện quận vốn dĩ không để ý. Việc này liên quan đến việc Trương Nghị tham nhũng. Dương huyện thừa càng hy vọng nhanh chóng lắng lại, cho nên vụ án này không giải quyết được mới là bình thường.
Lục Hữu Căn sáng mắt lên:
- Đúng thế! Dương huyện thừa đương nhiên không muốn truy cứu vụ án này, bản thân mình sao lại không nghĩ tới?
- Vậy ta nên làm như thế nào đây?
- Thật ra rất đơn giản!
Phạm Ninh sớm đã nghĩ cách xử lý thay cho Lục Căn Hữu, hắn mỉm cười nói:
- Huynh chỉ cần đem những việc làm xấu trước kia của Dương Độ điều tra cho rõ ràng, viết trên báo cáo. Sau đó nói vụ án này là ngoài ý muốn, ám chỉ vụ án này có thể kết thúc rồi, tin rằng tuyệt đối không có ai lật lại vụ án đâu, bao gồm cả Dương huyện thừa.
Lục Hữu Vi ngồi bên cạnh nói nhỏ:
- Ý của sư huynh là, người khác nhìn thấy việc xấu của Dương Độ làm, cảm thấy đây là quả báo gã phải nhận thì sẽ không điều tra nữa?
Phạm Ninh gật đầu:
- Đây là việc thường tình của con người. Chỉ giải oan cho người lương thiện, tuyệt đối không lật lại án cho người làm việc xấu.