Chương 185
- Để quên ở nhà rồi, lần sau sẽ mang đi!
- Ở trấn Mộc Đổ cơ! Bây giờ quay về lấy cũng không kịp – Minh Lễ nói tiếp.
- Vậy sao?
Phạm Ninh cười như không cười:
- Ta vốn dĩ còn lo cho bọn huynh không qua nổi kỳ thi đó, cho nên định thu nhỏ phạm vi lại cho các huynh. Nhưng mà các huynh đã liều mạng làm ở nhà, thế thì ta không cần lắm chuyện nữa rồi.
Huynh đệ hai người tâm ý tương thông, lập tức lôi tay trái tay phải Phạm Ninh lại, hi hi ha ha nói:
- Sáng hôm qua, chúng ta mới rửa tay chậu vàng, từ buổi tối liều mạng làm đề.
Người kia nói:
- Chủ yếu là đề bài khó, mỗi người chúng ta mới làm một đề.
Phạm Ninh hừ một tiếng:
- Buổi chiều hôm qua các huynh làm gì?
- Buổi chiều hôm qua chúng ta đi dạo ở ngõ Kỳ Thạch, lập tức không nhịn được, sau đó lại tìm chậu vàng rửa tay lần nữa.
Phạm Ninh bó tay luôn, hắn nhìn hai người lúc lâu rồi nói:
- Các huynh đi theo ta!
Phạm Ninh đưa hai người đến nhà kho ở lầu hai, hắn ngồi bắt chéo chân, nói với hai người:
- Các huynh ngồi xuống, ta có lời muốn nói!
Minh Nhân và Minh Lễ ngồi xuống, hai người nháy mắt. Phạm Ninh lại hừ mạnh một tiếng, hai người lập tức ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
- Ta đã đồng ý với Nhị thúc, giúp hai huynh thi đỗ huyện học. Đợi thi thử kết thúc, ba huynh đệ chúng ta lại kinh doanh bút lớn. Mấy năm đi qua, ít nhất thu được vài vạn bạc. Đề nghị này có thể làm cho các huynh động lòng không?
Mính Nhân và Minh Lễ há to miệng, Minh Nhân hỏi:
- Lão nhị, đệ tin lời hắn nói không?
- Có lẽ hắn đang nằm mơ chưa tỉnh!
Phạm Ninh cười mà không nói.
Hai huynh đệ lại nhìn nhau, Minh Lễ vẻ mặt hoài nghi nói:
- Cho dù đệ có bản lĩnh như thế, nhưng điều này có liên quan gì đến cuộc thi huyện học?
- Ta đã đồng ý với Nhị thúc, ít nhất phải để các huynh tham gia kì thi Giải. Nói thật ra, ta hy vọng các huynh có thể thi qua kỳ thi Giải, lấy được tư cách cử nhân, trở thành thân sĩ, tương lai mới có thể đơn độc đảm đương một phía.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, học sinh còn lại của hắn đã lục tục đến rồi.
Phạm Ninh chỉ vào đầu, lại nói với hai huynh đệ bọn họ:
- Nếu như chí hướng của các huynh chỉ nghĩ đến bán mấy quyển sách, làm một thương nhân nhỏ thì ta đây cũng không miễn cưỡng các huynh.
- Nhưng nếu như muốn cùng ta kiếm một khoản tiền lớn thì theo ta cùng chiến đấu. Thi đỗ huyện học, ta nói đến nước này rồi, các người tự mình suy nghĩ đi!
Lúc này Đổng Khôn, Lận Hoằng và Lý Đại Thọ thân cao vạm vỡ đi lên lầu hai. Người cuối cùng đi lên là Lục Hữu Vi, vết thương trên mặt y đã lành, để lại một vết sẹo mờ.
Theo lời nói của phụ thân y, sau này phải đứng xa một chút mới được.
Bốn người hướng về Phạm Ninh hành lễ:
- Chào sư huynh!
- Mọi người ngồi xuống đi!
Bốn người ngồi xuống, lấy bài tập Phạm Ninh giao cho bọn họ ra, đưa cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh mỉm cười nói với bọn họ:
- Còn hai lần học thêm là kết thúc rồi, vẫn giống như ngày đầu tiên ta nói với mọi người. Chúng ta cần tung lưới rộng, trọng điểm móc câu. Cho nên hai bài dạy thêm cuối cùng này là thời gian móc câu trọng điểm nhất.
Mọi người nhốn nháo lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi lại. Ngay cả Minh Nhân và Minh Lễ bình thường to mồm cũng nghe bài rất nghiêm túc.
Phạm Ninh lấy ra một bài soạn ra xem, lại nói với mọi người:
- Ta đã suy xét cẩn thận, cuộc thi bổ sung lần này thực ra là tiếp tục cuộc thi chiêu sinh đầu năm.
- Như vậy đề ra lần này có lẽ giống đề thi đầu năm. Vẫn là Trương Nhược Anh ra đề. Cho nên mấy ngày hôm nay, trọng điểm ta nghiên cứu là đặc điểm và quy luật ra đề của Trương giáo thụ.
- Ở trên đề mục làm đề luận, Trương Nhược Anh đã liên tiếp ra hai lần "Mạnh Tử", vậy thì lần này sẽ thay đổi ra "Luận Ngữ" nữa không?
Phạm Ninh nhìn mọi người, đưa ra kết luận:
- Ta nghĩ sẽ không, vẫn là thi "Mạnh Tử".
Đổng Khôn giơ tay hỏi:
- Sư huynh cho rằng không phải thế, vậy có lẽ có căn cứ chứ?
- Đương nhiên là có căn cứ!
Phạm Ninh cười rút ra một chồng bài thi đưa cho mọi người.
- Đây là đề thi 10,15,20 năm trước. Ba lần thi này cũng là Trương Nhược Anh là đề, ba lần thi liên tiếp đều là "Luận Ngữ", hơn nữa đều theo trình tự ra đề. Phát hiện ra quy luật này, chúng ta xem lại đề thi Trương Nhược Anh ra hai lần gần đây.
- Lần đầu tiên là thi Huyện 6 năm trước, ông ấy ra đề là "Công Tôn Sửu chương hai tiết thứ hai", một lần là cuộc thi Huyện đầu năm nay, ông ấy ra đề vẫn là từ "Công Tôn Sửu chương hai tiết thứ ba".
- Như vậy ta có thể suy nghĩ mạnh dạn, đề luận của lần thi bổ sung này vẫn là thi "Mạnh Tử", nhưng có thi "Công Tôn Sửu chương hai tiết thứ tư" hay không thì ta không chắc.
- Tối qua ta đi nghe ngóng tình hình lên lớp của Trương Nhược Anh một chút. Hai ngày trước, ông ấy bí mật dạy một buổi cho đệ tử, nghe nói chính là "Mạnh Tử", ông ấy đưa cho đệ tử đề tài "Thế nào gọi là tính tình cương trực". Mọi người nhận thấy thế nào?
Mọi người mắt sáng lên, Lận Hoằng liền nói:
- Sư huynh muốn đoán đề này phải không?
- Chính xác là định đoán đề này!
Phạm Ninh cười lại nói:
- Nhưng mà đấy chỉ là một trong những mặt khác thôi. Ta còn muốn đoán thêm một đề, đề mục ra từ: "Công Tôn Sửu chương hai tiết thứ tư". Ta ra một đề là: "Luận Mạnh Tử lấy cự tâm khuyên ngăn Tề Vương" ta đoán hai đề này làm luận đề.
Mọi người ồn ào ghi lại hai đề tài này của Phạm Ninh. Lận Hoằng lại cười nói:
- Vậy còn Mặc Kinh nên đoán bài nào đây?
Phạm Ninh cười nói:
- Đã là Trương Nhược Anh ra đề, hoặc là: "Thi Kinh" hoặc là "Lễ Ký". Đây là hai môn tốt nhất của ông ấy. Đầu năm đã thi: "Thi Kinh". Vậy thì lần này ta cho rằng sẽ thi "Lễ Ký".
- Mọi người về xem kĩ "Lễ Ký", đặc biệt trọng điểm là "Nho Hành".
- Kì thi năm thứ mười hai và thứ sáu đều thi "Nho Hành". Ta thấy lần này cũng sẽ thi "Nho Hành".
Lý Đại Thọ gãi đầu:
- Sư huynh, còn đề làm thơ thì như thế nào?
- Để làm thơ ta sẽ nghĩ cách, lần học tiếp theo ta sẽ nói với mọi người đề làm thơ. Bây giờ mọi người đem "Mạnh Tử" và "Lễ Ký" ra, học thuộc kỹ cho ta hai bài vừa nói đi.
Vì trường huyện mở khóa thi nên được nghỉ học một ngày, trời còn chưa sáng, cửa trường huyện vừa mở đã có thí sinh và người thân từ khắp nơi vội vàng tới tham gia cuộc thi.
Gần ngàn thí sinh nhưng chỉ có năm mươi người trúng tuyển, trong lòng mỗi người đều vô cùng căng thẳng.
Phạm Ninh đã đến được một lát, hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm sáu sư đệ của hắn, nhưng nhìn một lượt, không thấy bóng dáng của họ đâu.
Phạm Ninh lẩm bẩm:
- Mấy tên nhóc này đã xảy ra chuyện gì? Phải đến rồi chứ!
Trước cửa lớn đã có bảy, tám trăm người tụ tập, còn có không ít thí sinh trường luyện thi đứng cạnh nhau, nghe thầy dạy dặn dò lần cuối, nhiều nhất chính là trường luyện thi của Lưu đại nho, khoảng chừng hơn năm mươi người tập hợp với nhau.