Chương 187
Bỗng nhiên Phạm Ninh có một trực giác mãnh liệt, nhất định là Chu Bội đã sớm quen biết Đổng Khôn và Lận Hoằng.
Giờ phút này, đột nhiên Phạm Ninh có vài phần tò mò đối với thân thế của họ, đến cùng thì người nhà của hai người này làm cái gì?
Đúng lúc này, bên cạnh có người ho khan một tiếng, hắn vừa quay đầu lại, đã thấy đứng sau mình là một lão giả thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, bộ dạng như mặt ngựa.
Phạm Ninh chưa từng gặp người này:
- Ngài là…
- Lão phu là Lưu Thông, sư phụ của các ngươi là vị nào?
Vị Lưu đại nho này rất tức giận, hiện giờ ông ta nhìn sáu người ăn mặc giống nhau không thuận mắt, đoạt mất sự nổi bật của trường luyện thi Lưu đại nho.
Giọng điệu trách cứ của Lưu đại nho khiến trong lòng Phạm Ninh có chút không vui, cắt ngang lời nói của mình chính là hành động vô lễ, sao lại còn hùng hổ như vậy.
Trong lòng không vui, Phạm Ninh cũng không để lộ ra ngoài, hắn hờ hững hỏi:
- Hóa ra là Lưu lão trượng, không biết các hạ có chuyện gì? Ta là đại sư huynh của bọn họ!
- Hừ! Sư phụ các ngươi không dạy các ngươi đạo lý tôn lão kính hiền sao?
Thái độ dạy đời này khiến mọi người mất hứng.
Minh Nhân đi đến trước mặt Lưu đại nho, nhìn hai bên trái phải một lượt:
- Lão Nhị, ở đây có người vừa cao tuổi vừa hiền đức sao? Ta phải chạy nhanh đến hành lễ với người đó!
- Đệ cũng không phát hiện ra!
Minh Lễ cũng khoa trương trả lời, nhìn quanh một lượt:
- Cuối cùng thì người vừa cao tuổi vừa là người hiền đức ở đâu?
- Các ngươi…
Lưu đại nho tức giận sôi máu:
- Quả thật các ngươi quá mức rồi đấy!
- Hai người các đệ, mau lui xuống cho ta!
Phạm Ninh cười, kéo Minh Nhân và Minh Lễ ra sau lưng, rồi ôm quyền nói với Lưu đại nho:
- Mấy huynh đệ chúng ta muốn thảo luận về đề thi một chút, nếu lão trượng không có việc gì, mời tạm thời lánh đi.
Lưu Đại Nho va phải một cái đinh mềm, ông ta đang muốn rời đi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Chu Bội, đầu tiên là ngẩn người, lập tức ánh mắt lộ ra ý cười không tốt.
- À! Sư phụ các ngươi đúng là biết hưởng thụ đó! Lại còn chiêu một tiểu nương tử làm đồ đệ sao?
Trong nháy mắt, Kiếm Mai Tử sau lưng Chu Bội lóe lên.
Nhưng không đợi nàng ra tay, tốc độ của Lý Đại Thọ đã nhanh hơn, y không nói một lời, bước nhanh phóng đến trước mặt Lưu đại nho, siết chặt nắm tay hung hăng nói:
- Lão già này, ông nhắc lại một lần nữa xem?
Lưu đại nho thấy Lý Đại Thọ vừa cao to lại cường tráng, vẻ mặt hung dữ, bộ dạng như hung thần ác sát, hai chân ông ta không khỏi run rẩy một trận.
- Hừ! Quay về ta sẽ tìm sư phụ các ngươi tính sổ.
Ông ta ném một câu, liền phẫn nộ xoay người rời đi.
Đổng Khôn đi đến bên cạnh Phạm Ninh nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, người này là Lưu đại nho, nghe nói có quan hệ thân thiết với Trương Nghị, vài năm trước Trượng Nghị ra đề bài, rất nhiều học sinh của ông ta đều thi đậu trường huyện, mấy năm nay Trương Nghị không ra đề, học sinh của ông ta năm sau thê thảm hơn năm trước.
Lận Hoằng cười lạnh một tiếng:
- Muốn vào trường luyện thi của ông ta, một năm phải nộp hai mươi xâu học phí, cả người trong mắt chỉ thấy mỗi tiền.
Phạm Ninh lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng lưng của Lưu đại nho, vẫy tay với các sư đệ nói:
- Được rồi! Trong mắt lão ta có tiền hay không, không liên quan đến chúng ta, ta cũng không để tâm, hiện giờ ta chỉ quan tâm đến việc các đệ biểu hiện thế nào ở trường thi, các đệ lại đây, ta muốn dặn dò vài câu.
Sáu người xúm lại, Phạm Ninh nói với sáu người:
- Đề bài ta cũng không nói nhiều, chỉ nói những việc cần chú ý khi thi. Cuộc thi hôm nay, sau buổi sáng sẽ công bố danh sách đậu, rõ ràng là thời gian chấm thi vô cùng gấp gáp, giáo sư chấm từng bài sẽ rất mệt nhọc.
Cho nên đối với thí sinh mà nói, thư pháp là quan trọng nhất, cứ dựa theo cách làm ta đã dạy các đệ, trước tiên viết nháp trước, tìm được cảm giác sau đó lại viết chính thức, nếu thấy viết sai chữ, đừng đổ mực lên, gạch một đoạn nhỏ lên chữ viết sai, sau đó viết chữ đúng lên trên,..
Sáu người liên tục gật đầu, Phạm Ninh lại tiếp tục nói:
- Ta nhắc nhở một lần, trước tiên im lặng đọc đề, sau đó làm đề nghị luận, cuối cùng làm đề thơ, còn nữa, đừng quên viết tên, đều nhớ kỹ chưa?
Sáu người cùng trả lời:
- Bọn đệ nhớ kỹ rồi!
Lúc này, tiếng chuông gõ vang, cửa lớn trường huyện mở ra, các thí sinh bắt đầu chen chúc vào bên trong trường huyện.
Phạm Ninh giữ chặt Lục Hữu Vi, nói với y:
- Đệ vốn là học sinh huyện, đoán chừng sẽ có người đến kiểm tra thân phận của đệ, sợ đệ thi hộ, tốt nhất là đệ mau chóng nói rõ ràng tình hình của mình với giám khảo, để ông ấy kiểm tra thân phận của đệ trước, đỡ phải giữa đường ngắt ngang đệ, ảnh hưởng đến việc phát huy.
Lục Hữu Vi yên lặng gật đầu:
- Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở, đệ sẽ tìm giám khảo trước!
- Đi đi! Bình tĩnh phát huy, khẳng định các đệ có thể đạt được thành tích tốt.
Sáu người thi lễ với Phạm Ninh, xoay người tiến vào trường thi.
Phạm Ninh đứng trước cửa trường học, nhìn sáu người vào trường thi, trong lòng hắn có một cảm giác vướng bận không nói nên lời, giống như vận mệnh của mình và sáu người bọn họ buộc chặt với nhau vậy.
Huyện học Tống triều khảo thí cùng hậu thế giống nhau, có không ít người nhà đưa đến thi, cửa lớn huyện học đóng lại, người nhà đều không rời đi mà tự tìm nơi nghỉ ngơi chờ đợi.
Không ít người khéo nắm lấy cơ hội làm ăn mở ra trà quán rối rít chạy tới bày ra sạp trà ngoài trời, cửa huyện học vốn rộng rãi, trên quảng trường rất nhanh liền có bảy tám sạp trà mở ra.
Phạm Ninh cùng Chu Bội cũng tới một quán trà tìm chỗ ngồi xuống, hai người gọi một bình trà cùng mấy đĩa điểm tâm.
Phạm Ninh trong lòng có chút không bình tĩnh, hắn khom người chăm chú nhìn mặt đất, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng.
Tiếng nghị luận của mấy vị phụ huynh bên cạnh truyền vào trong tai hắn.
- Trương viên ngoại, tin tức của ngươi tương đối rộng, ngươi cảm thấy khảo thí hôm nay so với đầu năm thì như thế nào?
- Độ khó cũng không sai biệt lắm, mấu chốt là xem ai ra đề, ta nghe Trần viện chủ của học đường thuộc huyện học suy đoán, lần này có thể là Trương Nhược Anh ra đề, đề nghị luận hẳn lấy ra từ "Luận Ngữ".
- Không thể nào! Trương Nhược Anh mới ra đề đầu năm, làm sao có thể là ông ấy ra đề?
- Lần này tăng thêm thi bổ sung chính là cuộc thi đầu năm kéo dài, cho nên mới là ông ấy ra đề.
Một vị phụ huynh khác vẻ mặt đưa đám nói:
- Xong đời rồi, ta cho là Hàn viện chủ của thư viện Gia Ngư ra đề, đoán lệch đề rồi!
- Nếu quả thật là Hàn viện chủ ra đề, người có thể đảm bảo đặt trúng sao? - Bên cạnh mấy gia nhân đều nở nụ cười.
Bên kia cũng có mấy vị phụ huynh đang thấp giọng nghị luận.
- Ai! Đại lang nhà ta yếu nhất chính là làm luận đề, nó học ở lớp bổ túc Lưu đại nho học một năm, không mấy tiến bộ, làm ta buồn chết!
- Lớp bổ túc của Lưu đại nho không được, danh tiếng cũng thúi, ta nhờ quan hệ để cho tam lang đi học đường Trường Thanh cùng học tập với thượng xá sinh, cảm giác tiến bộ rất lớn, vẫn là phải đi học ở học đường chính quy.