Chương 188
- A Ngốc!
Chu Bội thấy Phạm Ninh mặt đầy tâm sự nặng nề, liền dịu dàng an ủi hắn, nói:
- Không cần quá lo lắng, bất kể bọn họ có thể thi đỗ hay không, ngươi đều đã làm hết sức rồi!
Phạm Ninh gật đầu một cái, cười khổ nói:
- Ta cảm thấy bản thân giống với mấy vị phụ huynh này, so với bản thân mình đi thi còn khẩn trương hơn, hy vọng bọn họ cũng có thể thi đậu! Bằng không...
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở dài, nếu như mấy người chẳng may rớt bảng, hắn thật không biết nên làm sao đối mặt với bọn họ, nhất là Lý Đại Thọ, y còn dập đầu kêu hắn là sư phụ.
Chu Bội bỗng nhiên nhếch miệng lên cười:
- A Ngốc, biết ngươi lâu như vậy, ta là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ mất hồn lạc phách của ngươi, rất thú vị.
Trên trán Phạm Ninh xuất hiện ba vạch đen, hắn lập tức ưỡn thẳng người, nhìn sang hai bên:
- Ối! Kiếm tỷ đâu? Không ngờ tỷ ấy lại không ở bên cạnh ngươi.
- Nàng phỏng chừng đi tính sổ với một thằng cha có già mà không có đức rồi! - Chu Bội hừ lạnh một tiếng.
Nàng liếc Phạm Ninh, thần sắc trong mắt lóe lên tia nghịch ngợm.
- Ngươi sau này nói chuyện với ta cũng nên khách khí một chút, nếu không Kiếm tỷ đánh bị thương ngươi, cũng không liên quan đến ta.
Phạm Ninh cười hì hì nói:
- Ta lúc nào dám đối với lão nhân gia ngươi không khách khí, thật sự chọc giận ngươi, sợ rằng không cần Kiếm tỷ ra tay, kiếm quang bên hông ngươi lóe lên, Phạm tiểu nho có mấy cái mạng nhỏ cũng bị mất sạch.
Chu Bội nghe hắn tự xưng Phạm tiểu nho, không khỏi che miệng cười khanh khách không ngừng.
Qua một hồi Chu Bội quấy rầy, tâm tình Phạm Ninh cũng sáng sủa, không lo lắng chuyện thi cử của mấy sư đệ nữa, hắn cười nói:
- Ngồi không trò chuyện, không bằng chúng ta tìm chuyện thú vị vui đùa một chút đi!
- Được đó! Chúng ta chơi bài lá đi.
Nàng lập tức vui hân hoan, lấy từ trong túi ra một bộ bài lá.
Phạm Ninh chơi bài lá đều là do Chu Bội dạy, chẳng qua khí vận của hắn thật tệ hại, mỗi lần chơi đều thua đến hoa rơi nước chảy.
Phạm Ninh vốn muốn đi dạo tiệm Kỳ Thạch của huyện Ngô, không nghĩ tới Chu Bội lại muốn chơi bài phiến.
Hắn âm thầm e ngại, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Chơi thế nào? Cướp hoa khôi, đấu mũ quan hay là diệp tử hí?
Bài phiến của tổ tiên chính là bài xì phé* và mạt chược ngày nay, có bốn mươi lá bài, chia làm bốn loại màu: mười vạn quan, vạn quan, tác tử cùng văn tiền, cách chơi chính quy gọi là diệp tử hí, cách chơi tương tự bài brit ngày nay, đều là bốn người chơi, đây là trò chơi ưa thích của văn nhân.
* bài xì phé: ở Việt Nam gọi là bài tú lơ khơ
Nhưng dân bình thường càng thích chơi đơn giản một chút, tỷ như đấu mũ quan, rất giống tá lả ngày nay, mỗi người bốc mười lá bài, xem ai may mắn, so lớn nhỏ, đánh ra hết bài trước coi như thắng, bốn người, hai người cũng có thể chơi, người thắng ăn sạch, thua mấy lá bài thì móc ra bấy nhiêu văn tiền.
Đoạt hoa khôi đơn giản hơn, so màu với nhau, một lần bốc ba lá, ai đủ màu sắc và hoa văn thì thắng.
Bởi vì cách chơi đơn giản, lại có tiền thắng kích thích, cho nên đấu mũ quan cùng cướp hoa khôi thịnh hành ở Đại Tống, già trẻ đều thích hợp.
- Ta muốn dán đầu con heo nhỏ, dĩ nhiên là chơi đấu mũ quan!
Chu Bội đem cái hộp đặt ở trên bàn đá, tráo các lá bài một lượt, cười hì hì nói:
- Nói xong rồi, thua năm lá bài dán một lá đầu heo, tiền cơm trưa không được cầm.
Tiểu nương tử vận may thật tốt, chơi bài hai tháng nay, Phạm Ninh cũng chưa thắng nổi nàng, trên mặt thường bị dán năm sáu tấm đầu heo.
Bất quá đây cũng là đề nghị của Phạm Ninh, trong túi hắn không có tiền, bại bởi Chu Bội liền đề nghị dán đầu heo làm trừng phạt thua bài.
Phạm Ninh xắn tay áo ngồi lên phía trước:
- Chơi thì chơi, ai sợ ai, hôm nay sẽ dán đầy đầu con heo nhỏ lên mặt ngươi.
Ván đầu tiên bài mới đánh ra mấy lá, Chu Bội liền cầm hai lá bài cuối cùng trong tay đánh ra, chín mươi chín vạn quan.
Đôi mắt to đen nhánh của nàng trong chốc lát hiện ra thần sắc giảo hoạt, tựa như một ngôi sao Tiểu Hỏa ranh mãnh một chân nhảy từ con mắt này sang con mắt khác.
Chu Bội dương dương tự đắc nói:
- Nhất phẩm thân vương, A Ngốc, thật xin lỗi, ngươi lại thua rồi!
Phạm Ninh trong tay còn tám lá bài không đánh, hắn căn bản không có cơ hội xuất ra.
Xem ra hôm nay vận may vẫn ở phía Chu Bội, mới chơi năm ván, Phạm Ninh đã thua hết mười mấy lá bài.
Lúc này, Phạm Ninh liếc một cái thấy trên bàn có lá chín mươi vạn quan, liền thừa dịp nàng chưa chuẩn bị lặng lẽ trộm tới, cùng lúc trong tay hắn có đủ bốn lá chín, chín mươi chín vạn quan chín tác chín văn, cái này gọi là quân lâm thiên hạ*, tương đương với bốn cái lựu đạn trong tranh thượng du, là bài lớn nhất.
* Quân lâm thiên hạ: thống trị thiên hạ.
Đợi Chu Bội đánh ra một phen tiến sĩ thi đậu, chính là ba lá bài liên tiếp có màu sắc và hoa văn giống nhau, biểu thị Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.
Phạm Ninh đánh một lá xuống chặn:
- Hắc! Quân lâm thiên hạ, ta thắng!
Chu Bội trên tay còn bốn lá bài chưa đánh ra, nàng tức giận giậm chân một cái:
- Tại sao lại như vậy, vận may của ngươi làm sao thay đổi tốt hơn?
Nàng bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Không đúng nha! Mới vừa rồi chín mươi vạn quan hình như là ta đánh ra.
- Ngươi nhất định nhớ lộn, ván này ta thắng rồi, trước tiên giảm bốn lá bài đi!
- Không đúng! Chín mươi vạn quan là ta đánh, ta nhớ rõ, ngươi khẳng định đã trộm bài.
- Không có! Khẳng định không trộm, là chính ngươi nhớ lộn, là lúc trước ngươi bốc được thôi.
- Ngươi rõ ràng trộm!
Chu Bội nũng nịu giậm chân không chịu, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận dẩu lên tới mức có treo cả một bình dầu:
- A Ngốc, ngươi chơi xấu!
- Kẹo hồ lô đây! Bán kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt đây!
Cách đó không xa một hàng rong bán kẹo hồ lô đi tới, kẹo hồ lô chính là ở giữa thời Bắc Tống mới xuất hiện, nước đường bao lấy lâm cầm*, anh đào hoặc là kim quất, dân chúng Đại Tống vô cùng yêu thích.
* Lâm cầm: cây hoa hồng (có quả giống như quả táo tây nhưng nhỏ hơn)
Chu Bội mắt sáng lên, lập tức nhảy cẫng lên nói:
- Ta đi mua kẹo hồ lô.
Nàng mới vừa chạy hai bước, chợt nhớ tới cái gì, kinh hô một tiếng, quay đầu vội vàng giấu cái ghế của nàng đi.
Phạm Ninh lập tức ngây ngẩn, hắn thấy rất rõ ràng, trên cái ghế vừa nãy Chu Bội ngồi vẫn còn giấu một đống bài.
Phạm Ninh giận đến sôi máu, cái nha đầu chết tiệt này, khó trách hôm nay tay nàng may mắn như vậy, khó trách nàng không để cho mình thu bài, thì ra nàng mới là chơi xấu!
***
Lúc xế chiều, bên trong huyện học vang lên tiếng chuông gõ du dương, đây là tiếng chuông nhắc nhở, biểu hiện cuộc thi còn có nửa canh giờ nữa sẽ kết thúc.
Nhưng tiếng chuông gõ nhắc nhở, cũng có ý nghĩa sĩ tử có thể nộp bài thi rời sân, cửa huyện học chậm rãi mở ra, mấy người sĩ tử trước sau đi ra.
Các vị phụ huynh đều đứng lên, khẩn trương nhìn xuống chỗ cửa lớn, hai học sinh đi ra đầu tiên thì cha mẹ lo lắng chạy tới, thấp giọng oán giận nhi tử nhà mình sao lại nộp bài thi sớm như vậy.