Chương 191
Phạm Ninh cười thản nhiên:
- Tương lai của 6 người bọn họ do học sinh lo. Học sinh sẽ tiếp tục giúp đỡ dạy kèm bọn họ, ra sức giúp bọn họ qua kỳ thi Giải.
Trương Nhược Anh chăm chú nhìn Phạm Ninh một lúc lại nói:
- Ta luôn thấy hơi kỳ lạ, 3 đề thi Huyện, làm sao trò đoán trúng được?
- Không phải học sinh trúng đề, mà là Trương giáo thụ có quy luật ra đề. Mười năm trước dựa theo trình tự 3 chương của "Luận Ngữ" ra, mười năm sau lại dựa vào trình tự 2 chương "Mạnh Tử" ra. Học sinh sao có thể đoán không trúng đề của lần này?
Nói tới đây, Phạm Ninh mỉm cười:
- Còn về mặc kinh, hoặc là "Thi Kinh" hoặc là "Lễ Ký". Hai mươi năm Giáo thụ ra đề gần như không thay đổi. Học sinh nghĩ ai cũng có thể đoán trúng thôi.
Trương Nhược Anh cảm thấy xấu hổ, ông là dựa vào thói quen mà ra đề. Hai mươi năm nay, bản thân ông không ý thức được ra đề đã trở thành quy luật rồi.
- May mà trò đã nhắc ta, năm sau không thể ra đề như thế nữa.
Trương Nhược Anh mỉm cười, lại từ từ yên lặng, dường như ông đang suy nghĩ cái gì đó. Mặt trời đang chiếu trên sợi tóc bạc của ông, tóc của ông bồng bềnh, óng ánh. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng vẫn bừng bừng sức sống như xưa.
Thật lâu sau, Trương Nhược Anh hỏi:
- Trò vừa nói, trò có thể giúp bọn họ thi qua kỳ thi Giải?
Đây mới là câu nói khiến Trương Nhược Anh cảm thấy kinh ngạc.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Về chuyện kì thi Giải, ai cũng không chắc chắn nhất định có thể thi qua. Học sinh chỉ nói là sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ!
Trương Nhược Anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Ta còn thật sự cho rằng trò có thể tiếp tục đoán trúng đề thi Giải.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng cái đã qua hai năm, đã đến tết Nguyên Tiêu năm Hoàng hữu thứ hai.
Tết Nguyên Tiêu là quốc gia đại sự, cả huyện học đều được nghỉ học bảy ngày.
Tết Nguyên Tiêu của thôn Tưởng Loan vẫn như mọi năm không thay đổi nhiều, không khí Tết Dương Lịch vẫn còn chưa hết mọi nhà đã treo đèn lồng lên.
Sáng sớm mười bốn tháng giêng, Phạm Ninh được lão Nguyên giúp đỡ, treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ nặng nề lên cửa lớn.
- Tiểu quan nhân, người chậm một chút, phía trên có cái móc sắt.
Phạm Ninh đem hai ngọn đèn lồng chia ra từ từ treo lên cái móc, nhẹ nhàng từ trên ghế cao nhảy xuống.
Thời gian hai năm, Phạm Ninh ước chừng cao hơn nửa cái đầu, thân cũng đã cao hơn mẫu thân một thước lục ngũ (1m 65), mấy ngày trước hắn mới được mười một tuổi.
Phong tục các nơi khác nhau, cách tính tuổi cũng không giống nhau, dựa theo phép tính dân gian vùng Giang Nam, đã qua năm mới Phạm Ninh tính thêm tuổi mụ là mười hai.
Thời gian hai năm đủ để nét trẻ con trên mặt Phạm Ninh mất đi không ít, dáng dấp thiếu niên hiện ra rõ ràng, mũi cao thẳng, mày kiếm cương nghị, đôi mắt sáng ngời, sắc sảo.
Làn da hắn vẫn trắng trẻo như trước, so với thiếu niên ở nông thôn thật giống như trên trời dưới đất, một trời một vực, màu da của hắn rất giống mẫu thân, cho dù phơi nắng thế nào cũng không dễ dàng bị đen.
Phạm Ninh đến cái tuổi mười một mười hai này, sức ăn trở nên rất lớn, giống như ăn không đủ no, dáng người cơ bắp. Khi cười lên khiến cho người khác có cảm giác cà lơ phất phơ.
- Tiểu quan nhân, ngày mai không phải muốn đi thị trấn xem đèn sao? Ta đi mướn trước một chiếc thuyền, chậm chân chỉ sợ bị người khác cướp mất.
Lão Nguyên ở bên cạnh cười tủm tỉm hỏi.
Lão Nguyên là nô bộc nhà Phạm Ninh mướn, làm người đúng bổn phận, cũng đã hơn năm mươi tuổi, lão cũng họ Phạm, cùng với nhà Phạm Ninh xem như đồng tông bất đồng tộc
Lão mười tuổi đã làm người hầu cho người ta, làm bốn mươi năm cũng thay đổi qua ba chủ nhân, cháu của lão cũng xấp xỉ tuổi Phạm Ninh.
Bất quá, cháu trai lão thân thể không tốt, uống thuốc an dưỡng quanh năm, tiêu phí rất lớn, màu hạ năm ngoái, vợ chồng lão Nguyên được người quen giới thiệu tới Mộc Đổ trấn làm người hầu cho nhà Phạm y sư.
Lão Nguyên làm quản gia, thê tử lão làm đầu bếp, mỗi tháng hai vợ chồng kiếm được bốn xâu tiền, ăn ở đều tại nhà chủ, đối với lão Nguyên mà nói, làm quản gia ở Tưởng Loan thôn coi như lá rụng về cội.
Phạm Ninh có phần khó xử, ngày mai hắn cùng mấy bằng hữu có hẹn cùng nhau xem đèn, có điều không biết cha mẹ có muốn cùng đi hay không.
Hắn ngẫm nghĩ một chút liền nói:
- Được rồi! Trước đi mướn thuyền, ngày mai ăn xong điểm tâm liền đi.
- Ta hiểu rồi, tiểu quan nhân yên tâm đi!
Lão Nguyên xoay người liền đến nhà Trương Thủy đặt thuyền. Trương Thủy vừa mua ba chiếc thuyền, mướn hai gã người hầu thay y chạy thuyền, kinh doanh không tệ.
- Ninh nhi!
Từ bên trong truyền tới tiếng mẫu thân Trương Tam Nương la hét:
- Con tới chơi với muội muội một lát đi!
- Đến đây!
Phạm Ninh bước nhanh đi vào nhà trong, mẫu thân hắn Trương Tam Nương năm kia đã được như ý nguyện hạ sinh một con gái, nhũ danh gọi là A Đa, hiện tại đã được một tuổi hai tháng, còn đang tập đi, Phạm Ninh vừa về tới nhà là nàng đã biết bò rồi.
Phạm Ninh vừa đi vào nội viện, một bé gái ăn mặc giống như con cừu nhỏ, lảo đảo hướng về phía hắn chạy tới, bàn tay nhỏ kéo cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nở hoa.
- A nồi!
Bé con kia nói chuyện không rõ ràng, đại ca gọi thành a nồi.
Phạm Ninh ôm chầm lấy bé, cười vui vẻ chỉ vào mặt nói:
- Thơm đại ca một cái!
Bé con kia giống như gà con mổ thóc thơm hai cái lên mặt ca ca, chỉ ra ngoài cửa, tựa như tướng quân hạ lệnh:
- Đi chơi!
Lúc này Trương Tam Nương từ trong phòng đi ra, dùng tay xoa xoa vi tạp dề, nói với Phạm Ninh:
- Bên ngoài đang gió to, đừng đi ra ngoài.
Phạm Ninh vẻ mặt bối rối:
- Mẹ, muội muội muốn đi ra ngoài, không được đi con bé nhất định sẽ khóc.
Trương Tam nương trừng mắt nhìn hắn:
- Con cũng không biết nghĩ biện pháp sao?
Phạm Ninh bất đắc dĩ quay đầu nhìn nô tì A Mai:
- Dùng biện pháp gì có thể dụ dỗ con bé không ra ngoài?
A Mai là người thôn Tưởng Đôn, cùng Phạm Ninh xấp xỉ tuổi tác, làn da trắng nõn, dáng vẻ vô cùng thanh tú, làm nô tì ở nhà Phạm Ninh cũng đã hai năm.
Nàng che miệng cười nói:
- Chính là cưỡi lừa, viên ngoại chính là dụ dỗ bé như vậy.
Phạm Ninh cười dỗ dành muội muội nói:
- Đại ca cho muội cưỡi lừa có được hay không?
Nghe nói được cưỡi lừa, A Đa thay đổi ý định, bắt đầu lôi kéo cổ ca ca, hưng phấn mà kêu lên "Tra! Tra!".
…
Trong phòng, Trương Tam nương như thường ngày một bên may vá quần áo cho con, bên tai lại nghe bà mối Từ thị ba hoa chích chòe giới thiệu.
- Hứa tiểu nương tử năm nay mười ba tuổi, so với tiểu quan nhân nhà người lớn hơn một tuổi, chúng ta đều là đồng hương, cũng hiểu được gia đình bà lớn một chút thương yêu trượng phu.
Chiếu theo tập tục nông thôn ở Ngô huyện, thông thường sẽ sớm định ra hôn sự, thiếu lang trên mười một, tiểu nương tử trên mười tuổi, đã có thể làm mối nói chuyện nhân duyên.
Vài năm sau khi định ra hôn sự, thiếu lang đến tuổi mười lăm mười sáu, tiểu nương tử mười bốn mười lăm, hai nhà liền có thể thu xếp cưới xin.
Nhất là nhân duyên tốt, một khi tới tuổi, người làm mai chen chúc tới cửa, nói đạp phá cửa cũng không sai.